[Trấn Tiểu Thắng (3)]
Editor: Gấu Gầy
Giang Trạc được nhắc nhở mới nhớ ra ba chấm đỏ bên mắt: "Cái này à? Ừm, đúng là hơi chói mặt."
Y suy nghĩ một chút, bèn mượn Thiên Nam Tinh một dải vải, buộc lên mắt, cười nói: "Thế này được rồi chứ? Không ai nhìn thấy nữa."
An Nô bên cạnh nói: "Được thì được, nhưng huynh che mắt lại làm sao nhìn thấy đường?"
Giang Trạc nói: "Ta có cách."
Mọi người đều tò mò: "Cách gì?"
Giang Trạc giơ ba ngón tay lên không trung, khẽ niệm: "Thao Khôi."
Y làm ra vẻ rất giống, thoạt nhìn còn tưởng y thật sự là một quỷ sư mù. An Nô bị y lừa, nhìn trái nhìn phải: "Rối đâu?"
Thiên Nam Tinh nói: "Rối gì chứ, Tứ ca lừa huynh đấy, huynh ấy là đệ tử Bà Sa môn, làm sao biết điều khiển rối? An huynh, huynh lại bị lừa rồi!"
Giang Trạc nhịn cười: "Ai nói ta lừa chứ? Lát nữa ta sẽ gấp một lá bùa, để nó giả làm con rối của ta, đến lúc đó gần thì dò đường, xa thì tấn công, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"
Nói xong, y đưa tay vào trong tay áo, ai ngờ mới đưa được một nửa đã bị chặn lại. Tiếp đó, đầu ngón tay y chạm vào một đoạn cánh tay.
Lạc Tư nói: "Ngươi định gấp cái gì?"
Giang Trạc đáp: "Gà ba chân thì sao? Vừa bay vừa chạy, lại không tốn sức."
Thiên Nam Tinh nghe vậy, ho khan hai tiếng: "Thôi đi!"
Với khả năng của Tứ ca nàng, con gà ba chân gấp ra chắc chắn sẽ xấu đến mức kinh thiên động địa, nếu vì thế mà thu hút sự chú ý của quỷ sư thì thật là lợi chẳng bù hại.
Lạc Tư nói: "Thế này đi, ta làm con rối của ngươi."
Giang Trạc nói: "Như vậy sao được?"
Lạc Tư nói: "Bên trong có trận pháp, bùa gấp ra chưa chắc đã dùng được. Chi bằng ta và ngươi cùng đi, nếu có chuyện gì xảy ra cũng dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau."
Lời này rất có lý, không ai bắt bẻ được, hơn nữa "con rối" này vốn chỉ là giả, vì vậy Giang Trạc nghe xong cũng không khách sáo, đặt tay lên cánh tay hắn: "Nếu vậy thì làm phiền ngươi giúp ta nhìn đường."
Bọn họ vốn định cùng nhau vào trấn, nhưng mà bốn phía canh phòng nghiêm ngặt, ngoài chú Phong Sơn còn có rất nhiều Kê Tử. Kê Tử là một loài linh thú tuần tra núi, có thể ngửi thấy mùi các loại linh năng khác nhau, bởi vì cực kỳ nhạy bén nên được Thiên Mệnh ti dùng làm thú canh cửa.
Thiên Nam Tinh nói: "Ta có bốn lá bùa, có thể che giấu mùi, chúng ta mỗi người một lá."
Giang Trạc nhận lấy bùa, ngạc nhiên nói: "Sao muội cũng có cái này?"
Thiên Nam Tinh cất bùa vào tay áo, vì che mặt nên giọng nói hơi ồm ồm: "Thứ này à, đương nhiên là đại sư tỷ cho."
Cũng đúng, bình thường chỉ có đại sư tỷ mới dùng đến.
Mấy người bọn họ chia bùa xong, lại phân tích về việc phòng thủ bên ngoài trấn.
Thiên Nam Tinh nói: "Bốn người chúng ta cùng đi quá nguy hiểm, vẫn nên chia nhau hành động thì hơn. Tứ ca, huynh đưa ta một ấn ký đèn dẫn đường, chúng ta gặp nhau ở chỗ tim đèn."
Giang Trạc đáp: "Được, nhưng lá bùa này là do đại sư tỷ đưa, bất cứ lúc nào cũng có thể mất hiệu lực, nên lát nữa vào trong nhớ ẩn thân giấu khí."
An Nô cầm bùa lên xem đi xem lại: "Hả? Sẽ mất hiệu lực sao?!"
Lạc Tư cũng nói: "Đại sư tỷ các ngươi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!