Chương 41: (Vô Đề)

[Trấn Tiểu Thắng (2)]

Editor: Gấu Gầy

Trấn Tiểu Thắng ba mặt giáp núi, trước kia đường sá đi lại khó khăn, ít người lui tới. Mãi đến năm Nguyên Bảo thứ mười, Thiên Mệnh ti mở đường, nơi đây mới có người buôn muối qua lại. Ba người một xương vừa đến gần đã thấy mười mấy chiếc xe ngựa tụ tập bên đường, một nhóm người chuyên chở muối đang nhóm lửa nấu cơm.

An Nô lúng túng hỏi: "Nhiều người như vậy, nếu ta cứ thế đi qua, liệu có làm bọn họ sợ không?"

Vừa rồi hắn nhảy lên đuổi theo đã làm ông lão tóc bạc giật mình ngã ngửa, nếu không phải Giang Trạc nhanh chóng ra tay thì ông lão đã tiêu đời rồi. An Nô thấy mình dọa người ta, càng không dám chạy lung tung, lúc này hắn quấn chặt áo choàng da, trùm kín đầu, sợ người ta nhìn thấy mặt.

Giang Trạc nói: "Lát nữa ngươi giả làm con rối đi, những người chuyên chở muối này đi nhiều nơi, kiến thức rộng rãi, chắc chắn sẽ không nhìn chằm chằm ngươi."

Lạc Tư nhìn nhóm người chuyên chở muối: "Thiên Mệnh ti phong tỏa trấn nhỏ, tại sao bọn họ còn tụ tập ở đây?"

Giang Trạc nói: "Chuyện này ta cũng không biết, ngươi có thể hỏi tiểu sư muội, muội ấy thường xuyên tiếp xúc với người chuyên chở muối, chắc chắn hiểu rõ hơn."

Thiên Nam Tinh khiến người ta tin cậy hơn Giang Trạc và đại sư tỷ, cho nên nếu có bảo vật hay bùa chú bí mật nào không thể gửi bằng Phi Tống lệnh, Thời Ý Quân sẽ giao cho nàng đưa đi. Mỗi lần xuống núi, nàng đều đi xe ngựa của người chuyên chở muối, quả thật hiểu biết hơn, bèn nói: "Bọn họ tụ tập ở đây thực ra là vì chữ 'nghĩa'."

Lạc Tư nói: "Nghĩa?"

Thiên Nam Tinh chỉ về hướng đến: "Bọn họ đi khắp nam bắc, có thể tự do đi lại giữa các tông môn, chính là nhờ chữ 'nghĩa' này. Theo quy định của bọn họ, chỉ cần một người trong đoàn gặp chuyện, những người còn lại đều phải ra tay tương trợ."

Giang Trạc nói: "Vậy là Thiên Mệnh ti quả nhiên đã bắt giữ người chuyên chở muối kia, nên bọn họ mới tụ tập ở đây, muốn đòi Thiên Mệnh ti một lời giải thích?"

Thiên Nam Tinh nói: "Tám chín phần mười là vậy, nhưng tình hình cụ thể thế nào còn phải đợi ta đi hỏi."

Nàng buộc chặt kiếm, gọi An Nô cùng đi. An Nô vì muốn giống con rối hơn nên bước cùng tay cùng chân, đi theo nàng đến trước mặt nhóm người chuyên chở muối. Vừa nhìn thấy An Nô, nhóm người kia liền tỏ ra kinh ngạc, Thiên Nam Tinh hình như đã giải thích một hồi, bọn họ bèn vây quanh An Nô trầm trồ khen ngợi.

An Nô để mặc họ ngắm nhìn, kéo áo choàng da càng lúc càng chặt hơn. Tuy hắn không thể nói chuyện, nhưng chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể thấy được sự ngượng ngùng.

Giang Trạc không nhịn được cười: "Ngươi đoán bọn họ đang nói gì? Ta đoán bọn họ nhất định đang nói An huynh đệ rất gầy, rất cao, rất đặc biệt."

Lạc Tư nói: "Ngươi đoán đúng rồi."

Giang Trạc thấy kỳ lạ: "Ngươi không nghe thấy, sao biết ta đoán đúng?"

Lạc Tư vịn hòm gỗ: "Tuy ta không nghe thấy, nhưng ta có thể nhìn thấy."

Giang Trạc nghiêng đầu, đến gần hắn một chút, từ vị trí của hắn nhìn sang, quả thật có thể nhìn thấy mặt của mấy người chuyên chở muối, lúc này mới chợt hiểu ra: "Hóa ra ngươi biết đọc khẩu hình."

Lạc Tư nói: "Chỉ đọc được một chút thôi, bọn họ còn nói gì nữa?"

Giang Trạc đáp: "Bọn họ nói 'hiếm thấy'."

Lạc Tư nói: "Hửm?"

Giang Trạc giải thích: "Rất ít người chọn điều khiển xương cốt, vì xương dễ vỡ, lại khó mang theo, nên đa số mọi người đều chọn điều khiển quỷ."

Y nói đến đây, nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của An Nô, lại bật cười: "Vừa rồi ta không nghĩ đến chuyện này, làm khó An huynh đệ rồi."

Lạc Tư tiếp tục hỏi: "Còn nói gì nữa?"

Giang Trạc đáp: "Để ta xem... Ừm, bây giờ đang nói về Thiên Mệnh ti, nhắc đến 'Tắc Quan'. Xem ra tên Tắc Quan ở Di thành kia cũng đến rồi, còn nói cái gì mà 'phong tỏa', 'người chết', chắc là đang kể cho tiểu sư muội nghe chuyện xảy ra trong trấn."

Người chuyên chở muối dẫn đầu lộ vẻ kích động, càng nói càng nhanh, Giang Trạc dần dần không nhìn được nữa.

Lạc Tư nói: "Những người khác thì sao?"

Giang Trạc ngạc nhiên: "Hôm nay ngươi sao lại..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!