["Cung thỉnh tiểu quỷ khiêng kiệu—"]
Editor: Gấu Gầy
Minh Công Lĩnh có vị trí đặc biệt, nằm ngang qua Xi Châu, sát cạnh sông Lao Tâm, là nơi tương đối quan trọng trên tuyến đường thủy của Thiên Mệnh ti. Vì vậy thủ tục giấy tờ ra vào nơi này vô cùng rắc rối, với danh tiếng "tà môn ngoại đạo" của Bà Sa môn, chắc chắn không thể nào thông qua được. Thiên Nam Tinh tìm đường khác, dẫn Giang Trạc từ núi Tam Dương vào Thương Xuyên, rồi từ Thương Xuyên... vòng một vòng lớn, cuối cùng lên bờ tại một bến đò.
Trong núi nóng ẩm mưa nhiều, Giang Trạc vừa xuống thuyền đã uể oải. Nhân lúc Thiên Nam Tinh đi dò la tin tức, y đến quán rượu bên cạnh uống rượu.
Vì bến đò này đơn sơ, quán rượu cũng tạm bợ, chỉ treo một lá cờ rượu rách nát trước cửa để mời khách. Giang Trạc vén rèm bước vào, bên trong lác đác vài người, nhìn dáng vẻ cũng là "tà môn ngoại đạo", đang trò chuyện.
"Ta từ phía nam đến, trên đường nghe người ta nói Minh Công Lĩnh gần đây thường xuyên xảy ra chuyện lạ, chết không ít người."
"Ta cũng nghe nói, ban đầu là các cô nương trong làng gần đó lần lượt lăn ra chết, sau đó đến cả trong trấn cũng bắt đầu có người chết. Nhà người ta còn chưa kịp an táng, nửa đêm đã có quỷ gõ cửa."
"Quỷ ở đây đều nghe theo sai khiến của Minh Công, chuyên đến nhà khiêng xác! Các ngươi nói hắn có xấu xa không? Đến cả xác chết cũng muốn tranh giành với người ta."
"Đừng nói là 'khiêng xác', người ở đây đều gọi chuyện này là 'đón dâu', Minh Công đang đi từng nhà đón dâu đấy!"
"Phải nói Minh Công Lĩnh này phong thủy không tốt, gặp phải vị thần như Minh Công, từ khi hắn xuất hiện đến nay, không biết đã đón dâu bao nhiêu lần rồi nữa? Thế mà hắn vẫn chưa hài lòng, còn muốn ngày càng nhiều hơn."
"Nếu không phải có Thiên Mệnh ti chống lưng cho hắn, ta thật sự không chịu nổi chuyện này!"
"Thật kỳ lạ, ác danh của Minh Công ai ai cũng biết, vậy mà Thiên Mệnh ti lại làm ngơ."
"Chuyện này ngươi không hiểu mà, Minh Công tuy có sở thích ăn thịt người, nhưng lại có thể phù hộ cho Minh Công Lĩnh năm nào cũng được mùa. Nếu không có hắn, nơi này e rằng đã biến thành vùng đất hoang rồi."
"Ôi, những nhà có con gái ở gần đây đều chạy hết rồi... Thật là tội nghiệp!"
Bọn họ nói đến đây, thấy có người bước vào thì im bặt. Giang Trạc tò mò, đi đến quầy gọi rượu, chỉ mong đám người này tiếp tục nói chuyện. Nhưng bọn họ thấy Giang Trạc ăn mặc sang trọng, sợ là người của Thiên Mệnh ti cải trang vi hành nên liếc mắt nhìn nhau rồi chụm vào một góc như chim cút, không nói một lời.
Giang Trạc đành bỏ cuộc, y cầm bình rượu ra ngoài, đứng bên cạnh lá cờ uống. Một lát sau, Thiên Nam Tinh quay lại, nói với y: "Ta đã dò la được, trong núi có một con sông Hắc Xà, miếu Minh Công nằm trong con sông đó."
Giang Trạc nói: "Nằm trong con sông đó?"
Thiên Nam Tinh gật đầu: "Nghe nói khi ngôi miếu đó được xây dựng, vốn là để thờ cúng sơn thần ở đây, ai ngờ bị Minh Công nhìn thấy. Hắn rất thích, bèn giáng mưa điều chỉnh dòng sông, nhấn chìm ngôi miếu đó, bây giờ không phải là ở trong sông đó sao."
"Hắn đúng là quen thói ngang ngược." Giang Trạc thấy trời đã tối, cất bình rượu, "Lát nữa nhân lúc trời tối, chúng ta vào đó xem sao."
Hai người nghỉ ngơi một lát ở bến đò, đợi đến đêm mới vào núi. Địa thế trong núi hiểm trở, mây mù bao phủ, trời tối càng khó đi. Bọn họ đi bộ gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến trước một tấm bia đá. Tấm bia đá này cao ngang người, phủ đầy rêu và lá rụng, dùng Chú Thần Ngữ ghi lại công tích của Minh Công, giống hệt tấm bia mà Lưu bá và những người khác gặp trên núi Tam Dương.
Giang Trạc nhìn con đường mòn bên cạnh tấm bia, trên đó vẫn còn dấu chân người vừa mới đi qua: "Kỳ lạ thật, ai cũng thích đi cúng bái vào ban đêm. Đi, đi xem náo nhiệt."
Miếu Minh Công nằm trong sông, người thường chắc chắn không vào được, để tỏ lòng thành kính, người dân địa phương lại xây dựng một "điện Cung Hương" bên bờ sông, coi như là chỗ thay thế cho miếu Minh Công. Khi Giang Trạc và Thiên Nam Tinh đến nơi, đang có một đám người thắp đèn trong điện.
"... Minh Công đón dâu... là chuyện hỷ sự thăng thiên... cô đừng khóc, cũng đừng làm loạn..."
Đám người này đều mặc áo ngắn rách rưới, quỳ xuống thắp hương, nghe một người ăn mặc như thầy cúng tụng niệm.
"Đêm nay hầu hạ Minh Công... người dân trong núi đời đời kiếp kiếp thắp đèn Trường Minh cho cô..."
Một cơn gió âm u thổi qua, xua tan màn sương mù, hóa ra những ngọn đèn được thắp trong điện đều là đèn Trường Minh. Thầy cúng vung cây gậy đầu rắn, xoay quanh một vật được bọc bằng vải trắng, thỉnh thoảng lại làm động tác đánh xuống. "Loảng xoảng", "loảng xoảng", những chiếc xương trang trí trên cây gậy của bà ta lắc lư nhịp nhàng.
Điện Cung Hương này rất giống miếu Minh Công, chỉ là ở cửa có thêm hai chiếc thuyền, chuyên dùng để chở đồ tế lễ. Tiếng tụng niệm của thầy cúng trong điện vẫn tiếp tục, gió thổi những cây cổ thụ xung quanh tạo thành những bóng hình kỳ quái, xa xa, dường như có tiếng khóc ai oán của một cô nương.
Thầy cúng dừng động tác, cầm lấy một ngọn đèn Trường Minh vừa thắp, nói với mọi người: "Ta đã đuổi hồn ma của nàng ấy đi rồi, các ngươi đi đi."
Đám người nghe lệnh đứng dậy, người nông dân dẫn đầu đội nón lá, bế ngang vật được bọc bằng vải trắng. Bọn họ ra khỏi điện Cúng Hương, kéo hai chiếc thuyền ở cửa xuống, vừa tấu nhạc vui vẻ vừa đi về phía sông.
Lúc này, người nông dân bỗng nhiên khóc lên: "Người trong làng nhớ ơn con, cha sẽ thắp đèn cho con trong miếu, con đừng oán hận ai cả... lấy Minh Công rồi, tuyệt đối đừng quay đầu lại..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!