Chương 39: (Vô Đề)

[Đèn dẫn đường]

Editor: Gấu Gầy

Làm sao An Nô không biết trong chuyện này có điều kỳ lạ? Chỉ là hắn không muốn tin mà thôi! Ngọn lửa trong hốc mắt hắn run rẩy, nghiến răng nói: "Là Lâm Sương... Nhưng sao hắn có thể... Mọi người đều từng cứu mạng hắn!"

Làm sao bộ xương trắng có thể thuyết phục bản thân vì lòng tốt nên hắn mới rơi vào tình cảnh này? Nếu lúc đó hắn và huynh đệ của mình nhẫn tâm một chút, không bước ra khỏi đầm lầy thì hôm nay có phải sẽ khác không? Tiếc là chuyện đã rồi, dù hắn có hối hận thế nào cũng không cứu được mạng sống của tộc nhân nữa.

Con ma nghe thấy giọng nói bi thương của An Nô, cũng có cảm thấy đồng cảm: "Đào Thánh Vọng rất giỏi ngụy trang, ta cũng không nhìn ra bộ mặt thật của hắn. Sau khi gặp nhau ở cống rãnh, ta còn đưa hắn về nhà chăm sóc chu đáo, giờ nghĩ lại, việc này chẳng khác nào dẫn sói vào nhà."

Giang Trạc nói: "Xem ra, chuyện hắn bị đánh trọng thương cũng là kế hoạch để tiếp cận ngươi. Nhưng hắn giỏi ngụy trang như vậy, làm sao ngươi phát hiện ra sự thật?"

Con ma đáp: "Sau này, khi vết thương của hắn dần lành, nhóm người kia lại kéo đến gây sự, khiến ta nghi ngờ. Ta sống ở gần sông Kì Nguyện mấy năm, biết gia quy của Lôi Cốt môn rất nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không cho phép đệ tử ngang nhiên gây rối như vậy, bèn phái người theo dõi điều tra, phát hiện bọn chúng quả nhiên không phải đệ tử Lôi Cốt môn."

Thiên Nam Tinh gật đầu: "Lúc nghe chuyện, ta cũng thấy việc này rất khó hiểu."

Trên đời này, nàng kính trọng nhất hai người, một là sư phụ Thời Ý Quân, hai là Lý Tượng Lệnh. Vì vậy, dù đệ tử hai môn phái có đánh nhau thế nào, nàng cũng tin rằng họ sẽ không làm chuyện đê tiện vô liêm sỉ như vậy.

Giang Trạc cũng nói: "Đúng vậy, đây đúng là một trong những điểm đáng ngờ."

Con ma tiếp tục nói: "Tiếc là ta đã lầm tin vào nhân phẩm của Đào Thánh Vọng, tưởng rằng hắn cũng bị lừa nên đã nói chuyện này với hắn."

Kết quả có thể đoán được!

"Sau khi nghe xong, hắn rất tức giận, nói sẽ đi đòi lại công bằng. Ta khuyên hắn cẩn thận, hắn đồng ý. Nào ngờ ngay đêm đó, nhóm người kia lại đến, bắt hết chúng ta..."

Con ma nói đến đây, lại nhìn về phía mặt hồ. Bầu trời bắt đầu hửng sáng, hắn ngây người ra, mặc cho ánh ban mai chiếu xuống, khuôn mặt dần tái nhợt: "Lúc đó ta mới biết hắn chính là kẻ chủ mưu, tốn công tốn sức chỉ để móc tim ta."

An Nô nói: "Trời ơi... Lẽ nào người tốt nhất định phải chết oan, kẻ xấu đắc chí sao?!"

Câu nói này vang vọng bên hồ, nhưng chỉ gợn lên vài vòng sóng lăn tăn, không ai trả lời. Một lúc sau, Giang Trạc nói: "Vị bằng hữu này, xin thứ cho ta mạo muội, hiện giờ ta còn hai điều thắc mắc."

Con ma đáp: "Xin cứ nói."

Giang Trạc hỏi: "Điều thứ nhất, sau khi chết ngươi biến thành ma thế nào?"

Nếu một người biến thành ma, lại quanh quẩn một chỗ nhiều năm, khó tránh khỏi việc làm lộ bí mật Đào Thánh Vọng hãm hại người khác. Hơn nữa với sự thâm sâu của Đào Thánh Vọng, hắn tuyệt đối sẽ không để lại sơ hở như vậy. Cho nên, Giang Trạc đoán, sau khi giết người, Đào Thánh Vọng nhất định sẽ dùng chú thuật để ngăn cản vị công tử áo trắng này biến thành ma, nên y mới có thắc mắc này.

Con ma mơ màng: "Ta không biết... Sau khi chết ta mê man bất tỉnh, ở một nơi tăm tối rất lâu, khi tỉnh lại đã biến thành bộ dạng này."

Giang Trạc như hiểu ra, lại nói: "Điều thứ hai, ngươi đến đây bằng cách nào?"

Con ma đáp: "Ta đi tìm tim bên bờ sông Kì Nguyện, luôn cảm thấy có một luồng sức mạnh thôi thúc ta đến đây. Đêm qua tiếng sáo vang lên, dẫn ta đến nơi này, ta nhìn thấy các ngươi ở bên hồ, không hiểu sao lại cảm nhận được luồng sức mạnh quen thuộc đó..."

Sức mạnh? Giang Trạc hơi dao động: "Xem ra không phải Cảnh Luân cố ý."

Ban đầu y tưởng vị công tử áo trắng này xuất hiện ở đây là do ảnh hưởng của tiếng sáo Cảnh Luân, nhưng bây giờ nghe lại, không hẳn là vậy.

Thiên Nam Tinh cũng nghĩ đến điều này, bèn nói: "Nhưng nếu không phải Cảnh Luân, thì là ai?"

Sông Kì Nguyện cách nơi này cả ngàn dặm, nếu không có người cố ý dẫn đường, với tình trạng mất trí nhớ của vị công tử này thì chắc chắn hắn không thể đến được đây, huống chi dọc đường còn nhiều chốt chặn, lại có vô số quỷ sư của Thiên Mệnh ti trấn giữ. Cảnh Luân là Đại Tắc Quan của Thiên Mệnh ti, là người đáng ngờ nhất, cộng thêm thời gian hắn xuất hiện đêm qua quá trùng hợp, cứ như là cố tình để bọn họ phát hiện ra vị công tử áo trắng này vậy.

Lạc Tư nói: "Còn một người nữa, các ngươi quên rồi sao? Một người vừa biết điều khiển con rối vừa tinh thông khống chế ma quỷ."

Tuy hắn ít nói, nhưng luôn nói trúng trọng điểm, An Nô được hắn nhắc nhở, lập tức nói: "Ông mai!"

Giang Trạc cầm quạt, gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là ông mai, nói chính xác hơn, là kẻ điều khiển con rối đứng sau ông mai."

Từ khi xuống núi, y đã bị kẻ điều khiển con rối thần bí này dẫn dắt. Nghĩ lại, dù là núi Tam Dương hay trấn Tự Hỏa, chỉ cần "ông mai" xuất hiện sẽ dẫn đến một câu chuyện cũ, mà những câu chuyện này thoạt nhìn không dính dáng gì đến nhau nhưng thực ra đều có liên quan với Thiên Mệnh ti.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!