[Sóc Nguyệt tông]
Editor: Gấu Gầy
An Nô kinh ngạc: "Tim của ngươi cũng bị người ta moi mất rồi sao?!"
Chữ "cũng" này dùng không đúng lắm, vì chuyện ông mai moi tim là giả, nên trong chuyện này, người thật sự bị moi tim chỉ có một.
Con ma dùng tay che mặt ôm lấy ngực, vẻ mặt hoảng hốt: "Loạn thế năm 279... Ta chết ở bên sông, tim bị moi mất lúc đó."
An Nô nghe thấy "Loạn thế năm 279", không khỏi biến sắc: "Năm 279, bên sông, còn bị moi tim! Ngươi... ngươi chẳng lẽ là——"
Hắn "là" hồi lâu, mới nhớ ra mình không biết tên đối phương, Giang Trạc bèn nói tiếp: "Là vị công tử áo trắng cứu Đào huynh trong câu chuyện."
"Loạn thế năm 279" là cách gọi cũ, chỉ năm thứ 279 của thời kỳ loạn lạc lục châu, cũng chính là lúc Đào huynh bị bức bách, bỏ trốn và bị móc tim. An Nô vì khâm phục Đào huynh nên nhớ rõ câu chuyện này, vì vậy vừa nghe con ma nói ra mấy từ khóa lập tức nhớ ra ngay. Hắn kinh ngạc nói: "Hoá ra là ngươi! Ngươi, ngươi là người tốt..."
Con ma nói: "Ngươi nhận ra ta? Ngươi biết ta tên gì không?"
Lòng dạ An Nô rối bời: "Ta không biết, Đào huynh chưa từng nhắc đến! Ta chỉ biết ngươi đã cứu mạng huynh ấy, và chết vì huynh ấy."
Câu chuyện kỳ duyên đó hắn nhớ như in, nhưng không ngờ có một ngày lại gặp được vị công tử áo trắng. Chỉ là cảnh tượng gặp mặt này thật trớ trêu, hai người một kẻ biến thành bộ xương khô, một kẻ biến thành cô hồn dã quỷ, đều không có kết cục tốt đẹp.
Con ma vốn có vẻ ngoài ôn nhuận đến mức đáng thương, nhưng nghe An Nô nhắc đến "Đào huynh", rồi lại nói "cứu mạng huynh ấy", đột nhiên trợn trừng mắt nhìn chằm chằm An Nô: "Đào huynh... Đào huynh ngươi nói, có phải tên là Đào Thánh Vọng không?!"
An Nô đáp: "Đúng vậy, Đào huynh tên là Đào Thánh Vọng. Ta nghe huynh ấy nói, ngươi..."
Lời còn chưa dứt, con ma kia mặt mày dữ tợn biến thành lệ quỷ lao về phía An Nô! Thiên Nam Tinh xách đầu lâu lùi lại hai bước, vừa vặn né được: "Vị bằng hữu này, ngươi làm sao vậy?!"
Nhưng con ma đã phát điên, ngay cả Thiên Nam Tinh cũng muốn tấn công. Giang Trạc điểm quạt, ngăn con ma lại từ xa: "Ngươi đừng nóng giận."
Con ma nói: "Đào Thánh Vọng ở đâu?! Gọi hắn ra đây, để hắn đền mạng!"
Khuôn mặt hắn vì oán khí mà trở nên vô cùng đáng sợ, máu chảy ra từ mắt và tai. Cây cối xung quanh đều gãy đổ. Tóc tai rối bời, hắn chẳng còn nghe được gì nữa! Giang Trạc không muốn làm hắn bị thương, đang lúc khó xử, bỗng nghe Lạc Tư nói: "Bằng hữu, bình tĩnh lại đi."
Giọng nói này không hề lớn tiếng, chỉ lạnh hơn bình thường một chút, nhưng con ma như bị dội nước lạnh, toàn thân run rẩy. Hắn không biết Lạc Tư là ai, chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi thấu xương, khiến hắn không dám lại gần, cũng không dám nhìn thêm nữa. Nhưng hắn thật sự quá hận, quá tức giận, bèn quay đầu nói: "Bình tĩnh? Các ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào?"
Đột nhiên hắn cười lớn, gió lạnh thổi tung mái tóc, hắn như phát điên lên, giật mạnh cổ áo, để lộ lồng ngực: "Các ngươi xem đi, Đào Thánh Vọng là một con thú vật như thế nào!"
An Nô thất thanh: "Ahh!"
Lồng ngực con ma máu thịt be bét, những vết cào cấu còn sót lại trên đó vô cùng chói mắt, như thể bị người ta dùng tay móc tim ra! Con ma chỉ vào vết thương: "Các ngươi biết tại sao vết thương này vẫn chưa lành không? Vì lúc Đào Thánh Vọng móc tim ta, ta vẫn còn sống! Tên súc sinh đó, miệng nam mô bụng bồ dao găm, trăm phương ngàn kế, chỉ để móc tim ta!"
Những năm qua, An Nô luôn coi Đào huynh là huynh đệ, vô cùng tin tưởng câu chuyện đó. Trong lúc hoảng sợ, hắn vô thức phản bác: "Ngươi nói bậy! Đào huynh huynh ấy... huynh ấy là người trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy! Ngươi không có bằng chứng... ngươi không có bằng chứng!"
Con ma nói: "Trọng tình trọng nghĩa? Đúng vậy, Đào Thánh Vọng là người trọng tình trọng nghĩa nhất trên đời này, ta cứu mạng hắn, hắn liền moi tim báo đáp ta, haha... haha! Trên đời này có ai trọng tình trọng nghĩa hơn hắn không?!"
An Nô vẫn không tin: "Có phải có người hãm hại không? Giữa các ngươi nhất định có hiểu lầm!"
Nụ cười của con ma vụt tắt: "Ta và hắn đúng là có hiểu lầm, đó là năm đó lúc ta cứu hắn, ta tưởng hắn là người, không ngờ hắn lại là súc vật!"
Trong lòng An Nô rối bời, cảm thấy đất trời như đảo lộn: "Ta không tin, ta không tin huynh ấy là người như vậy! Huynh ấy... huynh ấy nói là ngươi... là ngươi bảo huynh ấy moi..."
Con ma kéo cổ áo lại: "Hắn còn nói, trước khi chết ta từng nói với hắn, ta có một việc chưa làm xong?"
An Nô đáp: "Phải, ngươi nói mình chưa báo được thù nhà, muốn đưa tim cho huynh ấy để huynh ấy giúp ngươi báo thù!"
Con ma hỏi ngược lại: "Vậy hắn đã báo chưa?"
An Nô sững sờ, lắp bắp: "... Chưa, chưa, huynh ấy nói kẻ thù của ngươi không rõ tung tích, cuối cùng không tìm được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!