Chương 37: (Vô Đề)

[Ma hồ đồ]

Editor: Gấu Gầy

Đêm khuya thanh vắng, có một người đang đứng bên hồ thẫn thờ nhìn bọn họ. Nơi này vắng vẻ, bình thường đã hoang vu, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người, trông rất kỳ quái. Hơn nữa, người nọ mặt trắng bệch, hai mắt trống rỗng, như đã nhìn bọn họ từ lâu.

An Nô nhỏ giọng nói: "Hắn mặc áo trắng, có phải là người của Thiên Mệnh ti không?"

Giang Trạc nhìn người nọ một lúc, chậm rãi lắc đầu: "Không phải, y phục của hắn cổ xưa, không có vân mây của Thiên Mệnh ti."

Tuy rằng Tắc Quan đều mặc áo trắng, nhưng không có nghĩa người mặc áo trắng đều là Tắc Quan. Nhớ lại hai mươi năm trước, có không ít môn phái đều dùng áo trắng đại diện cho sự tôn quý, bởi vì "trắng là màu thanh bạch, thuần khiết", là thứ mà mọi người dùng để thể hiện sự thoát tục, không màng danh lợi.

Thiên Nam Tinh hỏi: "Tại sao hắn cứ nhìn chằm chằm chúng ta vậy?"

An Nô cũng nói: "Đúng vậy, nếu hắn không phải người của Thiên Mệnh ti, tại sao lại cứ nhìn chằm chằm chúng ta? Hơn nữa ta là một cái đầu lâu, hắn vậy mà cũng không sợ!"

Thiên Nam Tinh trẻ người non dạ, thấy người nọ cứ nhìn chằm chằm, bèn vẫy tay với người nọ: "Vị bằng hữu này, ngươi đang làm gì ở bên hồ vậy? Nơi đó rất nguy hiểm, lại đây nói chuyện đi!"

Giọng nàng trong trẻo, có thể truyền đi rất xa, nhưng người nọ không có phản ứng, vẫn đứng ngây ra, như thể không hiểu nàng đang nói gì. Thiên Nam Tinh càng thấy kỳ lạ: "Hắn rõ ràng nghe thấy rồi, sao không để ý đến ta?"

Lạc Tư nói: "Vì hắn không qua được."

Thiên Nam Tinh hỏi: "Tại sao?"

Giang Trạc đứng bên cạnh tiếp lời: "Có ba lý do, một là hắn không có chân, hai là hắn là quỷ, còn ba, là vì nơi này vừa mới triệu hồi Thái Thanh, vẫn còn mùi Sóc Nguyệt Ly Hỏa. Chỉ cần không ngốc, chắc chắn hắn sẽ không qua đây."

Nhưng nếu núi không đến với ta, thì ta sẽ đến với núi. Con quỷ kia không chịu qua, họ đành phải đi tới. Đến gần, Giang Trạc gõ quạt vào lòng bàn tay: "Quả là một công tử tuấn tú."

Hóa ra con ma kia mày mắt như tranh, trông rất ôn nhuận, chỉ là dù người ôn nhuận đến đâu, khi chết đi, sắc mặt cũng sẽ xám xịt trắng bệch, giống như phủ một lớp sương mù.

Lạc Tư kéo tay áo y mạnh hơn, như vô tình nói: "Tuấn tú? Ừm, đúng là khá tuấn tú, nhưng hắn là một con ma to đùng đấy."

Giang Trạc đã quen với việc hắn sợ ma rồi, chỉ là không hiểu, bản thân hắn "không phải người", vậy mà lại sợ đồng loại. Lúc này y chỉ muốn cười: "Được rồi, được rồi, chúng ta dừng lại ở đây, nhưng ngươi đừng kéo nữa, tay áo ta sắp bị ngươi kéo rách rồi."

An Nô bên cạnh nhìn rõ mặt con ma kia, kinh ngạc nói: "Ta chưa từng gặp hắn, hắn không phải tộc nhân của ta!"

An Nô kinh ngạc như vậy là vì trên đời này, ngoài những con ma bị quỷ sư điều khiển hoặc bị chú thuật trói buộc, đa phần đều là cô hồn dã quỷ, mà cô hồn dã quỷ thường chỉ lang thang ở nơi có ký ức sâu sắc nhất lúc sinh thời. Vì vậy, dù ở đây có ma, cũng không nên là một con ma từ nơi khác đến!

Thiên Nam Tinh nói: "Huynh đừng vội, để ta hỏi hắn. Vị bằng hữu này, ngươi là ai?"

Con ma lộ vẻ hoang mang, nhìn Thiên Nam Tinh một lúc. Thiên Nam Tinh tưởng hắn không biết nói, đang định dán bùa giúp thì con ma lên tiếng: "Ta... Ta không biết, ngươi là ai?"

Thiên Nam Tinh nói: "Ta là người của núi Bắc Lộ, sao ngươi lại đứng một mình ở đây?"

Con ma rất khó hiểu: "... Ta... Tại sao ta lại đứng ở đây? Ta cũng không nhớ nữa..."

An Nô nói: "A! Hoá ra ngươi là một con ma hồ đồ."

Con ma lẩm bẩm: "Ta là ma hồ đồ? Không... Ta... Trước kia ta nhớ rất rõ..."

Giang Trạc thấy trang phục của hắn không phải giàu sang thì cũng phú quý, lúc sinh thời chắc là đệ tử của một tông môn nào đó, bèn nói: "Không sao, vị bằng hữu này, ta hỏi ngươi mấy câu được không?"

Người biến thành ma, mất trí nhớ là chuyện thường, vì thế gian này không có luân hồi chuyển thế, ma quanh quẩn lâu ngày, ký ức và linh thể sẽ dần dần tan biến. Vì vậy, con ma này chưa tiêu tán, chứng tỏ hắn vẫn còn ký ức.

Con ma nói: "Xin cứ hỏi."

Giang Trạc suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Tại sao ngươi lại mặc áo trắng?"

Con ma cúi đầu nhìn mình, im lặng một lúc, trả lời: "Vì... Đây là... của tông môn ta... Chúng ta... đều mặc áo trắng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!