Chương 35: (Vô Đề)

[Tiếng khóc nửa đêm]

Editor: Gấu Gầy

Lạc Tư nói: "Đây là ngươi nói đấy."

Giang Trạc kéo tay hắn ra khỏi mắt mình, muốn cười nhưng lại nhịn: "Phải, ta nói. Ngươi ra ngoài chỉ để tìm ta sao?"

Lạc Tư liếc nhìn bàn tay vừa bị kéo ra của mình: "Không được sao?"

Giang Trạc đặt bàn tay đó lên ngực chủ nhân của nó: "Được, đương nhiên được. Vốn dĩ là ta thất hứa trước, nếu ngươi không đến tìm ta, ta còn đang lo không biết phải tìm ngươi thế nào."

Dưới chân Liên Phong, y đã từng nói sẽ mời Lạc Tư uống rượu, tiếc là khi giết Cảnh Vũ lại bị thương, cuối cùng không thực hiện được. Sau khi trở về núi Bắc Lộ, y cũng thường nhớ đến Lạc Tư, đây là người bạn đặc biệt nhất mà y kết giao được dưới núi.

Hai người nằm cạnh nhau, đầu ngón tay Lạc Tư dường như vẫn còn hơi ấm. Hắn quay đầu lại, cũng nhìn lên bầu trời đêm: "Ta cứ tưởng trí nhớ của con người rất kém."

Giang Trạc đáp: "Trí nhớ của người khác ta không biết, nhưng trí nhớ của ta thì tốt khỏi phải bàn."

Lạc Tư cười: "Vậy sao?"

Hắn trái ngược với Giang Trạc, không thích cười, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn lạnh lùng, chỉ là hắn luôn mang vẻ lười nhác, dường như không quan tâm đến điều gì. Nhưng khi hắn cười lên, lại có chút ngông nghênh.

Giang Trạc cũng cười: "Ngươi không tin à?"

Lạc Tư nói: "Tin, lời ngươi nói ta đều tin."

Tuy hắn thờ ơ với mọi thứ, nhưng khi nói chuyện với Giang Trạc thường toát lên sự thẳng thắn của kẻ "không phải con người".

Giang Trạc nói: "Ai cũng sẽ nói dối, ví dụ như Đào huynh trong câu chuyện của An huynh đệ. Ta cũng sẽ nói dối, nên lời ta nói ngươi chỉ nên tin một nửa thôi."

Lạc Tư nghe ra ẩn ý trong lời y: "Vậy là ngươi đã từng nói dối ta?"

Giang Trạc chỉ vào đuôi mắt, nhắc nhở: "Mỗi sáng thức dậy, ta đều lấy bút chấm mực, vẽ cho mình ba chấm đỏ... Câu này là nói dối."

Lạc Tư quay đầu lại, ánh mắt dừng ở đó: "Ồ, vậy là bẩm sinh."

Giang Trạc sờ lên: "Có lẽ vậy, dù sao trước khi ta đến núi Bắc Lộ thì đã có rồi, muốn xoá cũng không được."

Lạc Tư hỏi: "Tại sao phải xoá đi?"

Giang Trạc đáp: "Đương nhiên là vì nó đã từng khiến ta gặp rắc rối, nói ra thì, còn từng gây ra án mạng vì nó."

Hồi nhỏ y lang thang bên ngoài, vì ba chấm đỏ này, thường bị người ta bắt đi làm vật tế. Có lần, ở bên sông Kì Nguyện, y bị người ta lừa lên thuyền bằng hai cái bánh bao. Gã lái thuyền là một tên cướp giết người, chuyên dùng trẻ con để nuôi tà linh, thấy Giang Trạc xinh xắn, lại có ba chấm đỏ, gã mừng rỡ vô cùng, bèn lập đàn ngay đêm đó, định tế sống Giang Trạc. Giang Trạc còn chưa ăn xong bánh bao đã bị ném xuống sông rồi.

Đêm đó trời mưa, vừa rơi xuống nước, y đã lạnh đến run bần bật. Đứa trẻ không biết bơi chỉ biết kêu cứu và vùng vẫy, nhưng thuyền ở giữa sông, ai mà cứu y chứ? Có lẽ y đã khóc, chỉ nhớ lúc vùng vẫy cũng không buông cái bánh bao, vì y đã lang thang quá lâu, thật sự rất đói. Những oan hồn chết oan và tà linh trong sông đều đến kéo y. Tay chân y không còn sức, càng lúc càng chìm sâu, cuối cùng bị sặc nước mấy lần, hoàn toàn bất tỉnh.

Sau đó nghe nói, con thuyền kia đêm đó gặp phải tà ma, cả đám người xấu trên thuyền đều chết, hơn nữa chết rất thảm, ngay cả tà linh đi theo cũng bị chặt thành tám khúc, đóng đinh ở đầu thuyền, giống như để cảnh cáo. Vì hiện trường quá kinh khủng, ngay cả Lý Tượng Lệnh cũng phải kinh động, nhưng điều tra tới điều tra lui vẫn không tìm ra nguyên nhân, đành phải bỏ qua.

Tuy nhiên, chính vì chuyện này, Lôi Cốt môn mới mời các môn phái khác cùng nhau hợp sức, cuối cùng cũng thanh trừ được phần nào oán khí trong sông, khiến nó từ sông "Oán Khí" đổi tên thành sông "Kì Nguyện".

Giang Trạc cũng vì chuyện này mới được Thời Ý Quân đến sông Kì Nguyện nhìn thấy, sau đó được đưa về núi Bắc Lộ.

Lạc Tư nghe đến đây, thần sắc vẫn bình thản: "Xem ra câu 'ác giả ác báo' cũng không phải chỉ là lời nói suông."

Giang Trạc gật đầu, lại ngáp mấy cái liên tiếp, chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt buồn ngủ: "Còn một lúc nữa mới sáng, ngủ đi ngủ đi, đừng lãng phí lá bùa chiếu của ta."

Từ lúc đến trấn Tự Hỏa đến giờ, bọn họ đã không được nghỉ ngơi. Vất vả lắm mới thoát khỏi lăng mộ, lại nghe chuyện hồi lâu, Giang Trạc sức lực có hạn, đã buồn ngủ lắm rồi. Đợi Lạc Tư đáp lại một tiếng "Ừ", y liền nhắm mắt, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya mát mẻ, vạn vật yên tĩnh, không một tiếng côn trùng chim chóc. Giang Trạc ngủ say, có lẽ vì y vừa nhắc đến sông Kì Nguyện nên con sông này lại xuất hiện trong giấc mơ của y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!