Chương 33: (Vô Đề)

[Lời nói giữa chừng]

Editor: Gấu Gầy

Giang Trạc hỏi: "Vì sao?"

Y hỏi vậy, là bởi vì y thật sự không biết. Sau khi giết Cảnh Vũ, y lại trải qua một chuyện kinh khủng, nếu sư phụ không đến kịp, có lẽ y đã không về được núi Bắc Lộ. Hai mươi năm trên núi, y dành một nửa thời gian để dưỡng thương, vì vậy không biết gì về chuyện dưới núi, ngay cả thanh kiếm kia cũng do đại sư tỷ chuyển giao.

An Nô đáp: "Thì ra huynh không biết? Lôi Cốt môn dùng thanh kiếm đó chứng minh Lý Vĩnh Nguyên trong sạch, các thủ lĩnh môn phái lập tức hoảng sợ. Vì bọn họ đã thừa cơ hãm hại, sợ Lôi Cốt môn tính sổ, bèn kêu gọi điều tra lại chuyện này, cuối cùng điều tra tới điều tra lui, lại điều tra đến bọn ta!"

Giang Trạc nói: "Lạ thật! Các người quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa, chuyện này sao lại liên quan đến các người?"

An Nô thở dài, cúi đầu: "Là thanh kiếm đó."

Giang Trạc kinh ngạc: "Thanh kiếm đó?"

An Nô đáp: "Trên thân kiếm đó có dấu vết bị chân hoả thiêu đốt."

Giang Trạc rất bất ngờ: "Sao lại thế được?!"

Y đã dùng thanh kiếm đó, nếu nói trên thân kiếm có gì, y là người rõ nhất. Dấu vết chân hoả thiêu đốt không hề nông, nếu thật sự có, y đã biết từ lâu rồi.

An Nô cay đắng nói: "Bọn ta chưa từng đến thành Tiên Âm, cũng chưa từng gặp Lý Vĩnh Nguyên, chỉ thấy chuyện này thật vô lý. Nhưng từ khi Đào huynh chết, ở Nhị Châu thường có tin đồn, nói bọn ta lúc phụng sự chân hoả đã phát điên, không chỉ giết người mà còn tàn sát cả thành. Dù bọn ta có muốn giải thích cũng không ai tin... Cuối cùng tin đồn càng đồn càng sai, ngay cả cái chết của Lý Vĩnh Nguyên cũng quy cho bọn ta."

Thảo nào hắn kể lại mọi chuyện từ đầu, hoá ra vì biết thân phận của Giang Trạc, muốn minh oan cho tộc nhân bị oan khuất của mình.

Giang Trạc hỏi: "Sau đó thì sao?"

An Nô đáp: "Sau đó, Lý Tượng Lệnh ra mặt, nói chuyện này quá kỳ lạ, không thể kết luận vội vàng, nên bọn ta mới tránh khỏi sự trừng phạt. Bọn ta vốn có chút thành kiến với bà ấy vì chuyện của Đào huynh, không ngờ bà ấy lại thông tình đạt lý như vậy, khiến bọn ta rất hổ thẹn. Nhưng từ đó về sau, các môn phái đều coi chúng ta là tà đạo, không cho chúng ta tự ý ra vào các thành ở Nhị Châu."

Chuyện đến đây chỉ mới là lâm nguy nhưng chưa đến mức "vạn kiếp bất phục". Giang Trạc đoán chắc còn chuyện sau đó, An Nô tiếp tục kể: "Sau khi trải qua những chuyện này, Đại Tế Ti thường nói lòng người hiểm ác, không cho chúng ta ra khỏi đầm lầy nữa. Từ đó bọn ta sống tách biệt với đời, không màng chuyện thế sự. Cứ như vậy mười năm trôi qua, mọi thứ vẫn yên bình, một hôm, bỗng nhiên xuất hiện một người lạ."

Lạc Tư nói: "Là Cảnh Luân?"

An Nô đáp: "Phải! Lúc đó bọn ta không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi, chỉ coi hắn là Thông Thần Giả vô tình lạc vào đầm lầy. Đại Tế Ti vốn định đuổi hắn đi, nhưng hắn bị thương, không đi được, bọn ta bèn tụ tập lại, dùng chân hoả trị thương cho hắn."

Giang Trạc phe phẩy quạt, thở dài: "Hỏng rồi."

Rõ ràng y đã từng gặp Cảnh Luân và có ấn tượng rất sâu về gã.

Lạc Tư hỏi: "Sao lại hỏng rồi?"

Giang Trạc nói: "Công pháp của Cảnh Luân rất tà môn, ngươi dùng gì đối phó với hắn, hắn đều có thể dùng lại để đối phó với ngươi. Ta đoán hắn giả vờ bị thương, mục đích là để lừa tộc Tự Hỏa triệu hồi chân hoả."

An Nô nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nói đúng, hắn đã lừa bọn ta! Bọn ta chữa thương cho hắn, khi nghi thức đến lúc quan trọng, hắn đột nhiên lấy ra một cây sáo xương thổi về phía bọn ta. Tiếng sáo kỳ quái, như khóc như than, không chỉ làm rối loạn nghi thức mà còn khiến bọn ta đều hộc máu, điều đáng sợ hơn là chân hoả cũng mất kiểm soát, quay lại tấn công bọn ta!"

Chiêu này thật ác độc, vì tộc Tự Hỏa phụng sự chân hoả, nhìn thấy lửa cũng như nhìn thấy Húc Liệt, đột nhiên bị thiêu đốt, tuyệt đối sẽ không lập tức phản kháng.

An Nô nói: "Bọn ta chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhất thời đều ngây người, chỉ có Đại Tế Ti còn giữ được lý trí, vung trương Chúc Hỏa bảo vệ bọn ta, đồng thời quát Cảnh Luân lui xuống. Nhưng Cảnh Luân cười lớn mấy tiếng, mắng Đại Tế Ti là đồ ngu ngốc, lại thổi sáo xương. Tiếng sáo vừa vang lên, chân hoả liền bùng cháy dữ dội. Đại Tế Ti đứng gần nhất, bị bỏng nặng nhất, bọn ta liên tục lùi lại, hoàn toàn không thể chống đỡ!"

Giang Trạc nói: "Lúc ta gặp hắn, hắn chỉ tà môn chứ không lợi hại. Sao mấy năm không gặp, hắn lại mạnh như vậy?"

An Nô đáp: "Vì cây sáo xương!"

Lạc Tư chợt nhớ ra điều gì, nhíu mày: "Cây sáo xương ngươi nói, chẳng lẽ làm từ xương của huynh trưởng hắn?"

Thiên Nam Tinh bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng, vì nàng tu luyện Nghiệp Hỏa kiếm pháp khác với người thường. Nhưng dù sao nàng cũng còn nhỏ, nghe chuyện đêm nay đã mất bình tĩnh nhiều lần. Lúc này nàng kinh hãi nói: "Không thể nào!"

Nhưng An Nô gật đầu: "Đúng vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!