Chương 3: (Vô Đề)

[Giang Tri Ẩn, y có một điểm yếu.]

Editor: Gấu Gầy

Cái tay rơi vào tay Giang Trạc, không dám làm càn, giật giật vài cái rồi giả chết. Cái tay còn lại như ruồi mất đầu, chạy loạn dưới chân mọi người, khiến trong miếu náo loạn cả lên. Tiểu tử hay nói chen vào đứng gần nhất, bị cái tay bám vào bắp chân, sợ đến run người, kêu la thảm thiết: "Tiên sư cứu con!"

Tiên sư bình tĩnh ung dung: "Không cần ta cứu, ngươi duỗi chân đá nó ra là được."

Tiểu tử khóc lóc: "Con không dám!"

Giang Trạc khuyên nhủ: "Chỉ cần cắn răng một cái là được, có gì mà không dám? Cùng lắm thì để nó bám một lúc, dù sao cũng chẳng rụng mấy miếng thịt."

Tiểu tử duỗi chân đá, nhưng cái tay như dính chặt vào chân nó, không nhúc nhích. Nó không còn cách nào khác, đành nhắm mắt đưa tay ra, một hơi túm lấy bàn tay lạnh ngắt cứng đờ đó: "Nó, nó nó nó vẫn còn động đậy!"

Giang Trạc cũng lấy làm lạ: "Đúng vậy, vậy mà vẫn còn động đậy được."

Đám người này sống lâu ở vùng thôn quê, không biết lai lịch của Giang Trạc, nếu có người tinh thông sự đời đứng ở đây, e rằng sẽ phải há hốc mồm. Những thứ bị Minh Phiến U Dẫn chặt đứt, không có ngoại lệ, đều sẽ tan biến ngay lập tức. Nhưng ông mai này đầu lìa tay đứt mà vẫn còn cử động được, đủ thấy thân phận gã kỳ lạ, tuyệt đối không phải người thường.

Giang Trạc tìm được hai cánh tay, không để tâm lắm, chỉ bảo mọi người tiếp tục nghỉ ngơi. Mọi người thấy tiên sư nói cười thoải mái cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: "Ông mai kia lành lặn còn không làm gì được tiên sư, giờ chỉ có hai cái tay thì làm được trò trống gì?" Thế là bọn họ lại ngồi xuống đất, chẳng mấy chốc đã nằm ngủ la liệt.

Đợi mọi người ngủ say, Giang Trạc mang theo hai cánh tay ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, chỉ nghe tiếng mưa rơi rả rích, y giơ quạt xếp lên, vẽ một lá bùa hư không trên cửa miếu, rồi đá đá hai cánh tay: "Đi, tìm người đi."

Hai cánh tay nào dám trái lệnh, run rẩy một hồi rồi nhảy xuống bậc đá, bò vào màn đêm. Giang Trạc đi theo một lúc, vẫn không thấy bóng người, hai cánh tay cũng không biết làm sao, bắt đầu xoay vòng tại chỗ.

Giang Trạc cười mắng: "Đồ vô dụng, ngay cả cái đầu cũng không tìm thấy."

Y không trông cậy gì vào hai cánh tay nữa, chụm tay vào miệng, hô to về phía bên trái: "Thiên Nam Tinh--"

Chim chóc trong rừng giật mình bay tán loạn, không ai trả lời.

Y lại hô về phía bên phải: "Thiên – Nam – Tinh –"

Cành lá trong rừng bỗng nhiên lay động, một nữ tử xách theo cái đầu chui ra, chính là nữ kiếm sĩ vừa bị Giang Trạc thổi bay đi.

Giang Trạc nói: "Nơi này vắng vẻ, muội bày trận không thể phòng người khác, chỉ có thể phòng sư huynh ta thôi."

Thiên Nam Tinh quanh năm say mê kiếm đạo, tính tình thẳng thắn, nghe vậy nghiêm túc gật đầu: "Sư phụ đã dặn, nếu như..."

Giang Trạc vừa nghe thấy hai chữ "sư phụ" liền đau đầu, vội vàng giả vờ buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài: "Ồn ào cả đêm mệt mỏi quá, tai cũng không còn nghe rõ nữa, muội tuyệt đối đừng niệm kinh sư phụ, coi chừng ta ngã xuống đất ngủ luôn đấy."

Y luôn phóng túng, không coi ai ra gì, nói chuyện cũng khiến người ta không biết là thật hay đùa. Thiên Nam Tinh đã quen, cũng không có gì, chỉ là nàng chưa kịp trả lời, cái đầu nàng xách trên tay đã lên tiếng trước: "Cái gì mà "Quỷ Thần Bất Kính Giang Tri Ẩn", ta thấy ngươi chỉ là tên lưu manh đầu đường xó chợ, chuyên đi lừa bịp!"

Giang Trạc cười tươi: "Nói hay lắm, thưởng cho ngươi hai cánh tay, kẻo cái đầu lẻ loi khó chống đỡ."

Y khẽ dùng mũi chân đá nhẹ, hai cánh tay liền rơi xuống đất, trông thật thảm hại. Ông mai thấy y đối xử với mình khinh mạn như vậy, tức đến run cả lông mày, nghiến răng ken két: "Giỏi... giỏi lắm, Giang Trạc..."

Giang Trạc cười nói: "Đã nói ngươi là người tốt mà, sắp chết đến nơi rồi còn không quên khen ta. Nhưng mà cái đầu ngươi lìa khỏi thân mà không mục nát, chắc là có cao nhân giúp đỡ, ta rất tò mò, hay là ngươi nói thật cho ta biết đi, đỡ phải chịu khổ chịu cực sau này."

Ông mai tự nhận mình xui xẻo, ai ngờ ở cái vùng quê hẻo lánh như núi Tam Dương này mà vẫn gặp phải sát tinh! Gã sắp chết đến nơi nên cũng gan dạ hơn: "Đêm nay ngươi cản trở hôn sự của Minh Công, ngài đã hận ngươi thấu xương, ngươi nghĩ mình còn vênh váo được bao lâu nữa?"

Giang Trạc khẽ gõ cây quạt vào thái dương, gỗ mun kề bên ba chấm đỏ ở đuôi mắt y, dưới ánh sáng của đèn dẫn đường, trông y càng thêm thanh tú. Y cũng kỳ lạ, chọc giận người ta rồi mà vẫn cười, thong thả ung dung, khiến người ta không đoán được tâm tư: "Không bị người ghen ghét là kẻ tầm thường, Minh Công hận ta, ta còn vui mừng không kịp."

Ông mai đã từng nghe danh Giang Trạc, người này tự Tri Ẩn, nhưng hành sự lại chẳng "tri ẩn" chút nào. Nghe đồn y từng ra mặt giúp người khác, gây thù chuốc oán với Thiên Mệnh Ti, bị sư phụ giam giữ trên núi Bắc Lộ, giam giữ suốt hai mươi năm. Cứ tưởng y xuống núi sẽ ngoan ngoãn làm người, nào ngờ cách hành xử của y chẳng thay đổi chút nào!

"Ngươi và ta khác nghề, đáng lẽ nước sông không phạm nước giếng, ta muốn hỏi một câu, Giang tứ thiếu gia," ông mai nghiến răng nói, "ngươi xen vào chuyện này làm gì!"

Giang Trạc ngạc nhiên: "Ngươi không biết?"

Ông mai tức đến suýt chút nữa hộc máu: "Ta không biết!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!