Chương 29: (Vô Đề)

[Kiếm Bất Kinh (10)]

Editor: Gấu Gầy

Quách sư huynh ngây người, nhìn Cảnh Vũ hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Lý... Lý Vĩnh Nguyên quả thật có chút anh dũng, chẳng trách Đại Tắc Quan lại nhớ đến hắn..."

Cảnh Vũ vui vẻ nói: "Hắn là kiếm sĩ hiếm có trên đời, lại thú vị, ta đương nhiên không thể quên hắn. Nhưng mà, Quách môn tử, ngươi phải giúp ta một việc."

"Đại Tắc Quan có việc nhờ vả, ta vui mừng còn không kịp! Ngài cứ việc phân phó." Quách sư huynh vội vàng nói.

Cảnh Vũ chỉ vào thi thể trong rèm: "Ngươi đi thay quần áo vào, giả làm ta."

Tuy Quách sư huynh nịnh nọt nhưng cũng không ngốc. Hắn ta đảo mắt nhìn quanh, nụ cười trên mặt gượng gạo: "Làm... làm sao mà được? Đại Tắc Quan khí chất hơn người, ta chỉ là tên giao hàng hèn mọn... E rằng mặc long bào cũng không giống Thái tử."

Cảnh Vũ nhìn Quách sư huynh, vẫn tươi cười: "Ngươi không chịu sao?"

Quách sư huynh quen biết Cảnh Vũ đã lâu, hiểu rõ tính tình của gã, biết mình nói "không" sẽ có kết cục gì, nhưng hắn ta nhìn thi thể chết thảm kia cũng không dám trả lời vội vàng, nhất thời tiến thoái lưỡng nan: "Ta... ta..."

"Nếu ngươi không chịu thì cũng không sao, ta tuyệt đối sẽ không trách ngươi." Cảnh Vũ nói.

Gã càng nói như vậy, Quách sư huynh càng toát mồ hôi lạnh. Một là sợ gã sẽ ghi hận mình, chuyện điều chuyển sẽ không thành; hai là sợ gã trở mặt tại chỗ, rút kiếm giết mình! Trong phút chốc, đầu óc rối bời, hắn ta quyết định tạm thời vượt qua cửa ải này trước rồi tính sau, bèn cắn răng đồng ý: "Được Đại Tắc Quan coi trọng, ta sẽ đóng giả, đóng giả cho ngài xem."

Vừa dứt lời, không đợi Cảnh Vũ thúc giục, hắn ta lập tức bò đến bên cạnh thi thể, vội vàng thay y phục. Cảnh Vũ nhìn hắn ta mồ hôi nhễ nhại, vẫn mỉm cười: "Thay xong thì đứng dậy đi."

Quách sư huynh nghe lời răm rắp, vội vàng đứng dậy, còn chưa đứng vững đã nghe thấy Cảnh Vũ nói với "Lý Vĩnh Nguyên": "Đâm hắn."

"Aaa!" Quách sư huynh kêu lên.

Âm thanh còn chưa dứt thì kiếm của "Lý Vĩnh Nguyên" đã đến! Quách sư huynh làm sao dám lơ là? Hắn ta vội vàng niệm chú tránh né, né được một nhát kiếm. Nhưng "Lý Vĩnh Nguyên" kia vô cùng nghe lời, đuổi theo Quách sư huynh chém liên tục. Quách sư huynh lùi lại mấy bước, rèm vải xung quanh bay loạn xạ, phủ lên mặt hắn ta, khiến hắn ta hét lên: "Đại Tắc Quan, Đại Tắc Quan tha mạng!"

Cảnh Vũ cười ngặt nghẽo: "Buồn cười, buồn cười quá đi mất!"

Quách sư huynh bị "Lý Vĩnh Nguyên" chém mấy nhát, xiêm y và tay áo đều rách tươm. Lúc này hắn ta vô cùng sợ hãi, lại niệm chú với "Lý Vĩnh Nguyên" — Nhưng trên cửa sổ có Tiêu Linh chú, chút linh lực của hắn ta phát ra chẳng có tác dụng gì!

"Đừng giết ta," Quách sư huynh hoảng loạn chạy trốn giữa những tấm màn, "Đừng giết ta!"

Cảnh Vũ vỗ tay: "Ngươi thật vô vị, chỉ chạy thôi làm sao giống ta được, mau đánh trả đi, nếu không lát nữa bị hắn đâm chết thì ta cũng bó tay."

Quách sư huynh chạy đến cửa, cửa đã đóng chặt từ lâu! Hắn ta đập cửa liên tục: "Cứu mạng, cứu mạng! Giết người rồi!"

Bên ngoài không có động tĩnh, người đã bị đuổi đi hết. Kiếm của "Lý Vĩnh Nguyên" chém loạn xạ lên lưng Quách sư huynh, máu tươi lập tức b*n r*! Quách sư huynh kêu gào thảm thiết, đập vào cửa: "Tha cho ta đi, Đại Tắc Quan! Ta, ta..."

Cảnh Vũ ngồi trên giường, vui vẻ nói: "Ngươi phạm tội gì mà bảo ta tha?"

Quách sư huynh ôm vai, khóc lóc nói: "Ta sai, sai ở..."

"Ngươi không trả lời được, vì ngươi vốn dĩ không biết mình sai ở đâu, để ta nói cho ngươi biết nhé? Lúc ngươi ra khỏi núi Biện Đà, ta đã ra lệnh cho các ngươi phải cụp đuôi làm người, nhưng ngươi lại lấy danh nghĩa của ta ra ngoài làm càn, khiến ti chủ nổi giận mắng ta một trận!" Cảnh Vũ nói.

Lúc này Quách sư huynh mới hiểu ra, lập tức hối hận, cầu xin: "Ta sai rồi, ta sai rồi! Đại Tắc Quan tha cho ta lần này, sau này ta nhất định sẽ cụp đuôi làm người, không dám gây phiền phức cho Đại Tắc Quan nữa!"

"Phạm tội phải bị phạt, chẳng phải ta đang phạt ngươi sao? Đừng vội, còn nhiều thứ để ngươi phải chịu lắm." Cảnh Vũ nói.

Lúc còn ở dưới núi, Quách sư huynh cũng từng nói những lời tương tự với những người vận chuyển muối. Nhưng hắn ta không ngờ, chỉ vài canh giờ sau, những lời này lại rơi trúng đầu mình. Hắn ta bị "Lý Vĩnh Nguyên" chém đến máu me đầy người, cuối cùng không còn đường chạy, ngã xuống giữa những tấm màn, muốn bò cũng không bò nổi nữa.

"Lý Vĩnh Nguyên" cúi đầu nhìn Quách sư huynh, như đang nhìn một vũng bùn nhão. Bên ngoài mưa vẫn không ngớt, trong phòng tối mịch như đêm, những tấm màn tầng tầng lớp lớp lay động qua lại, che khuất thân hình của "Lý Vĩnh Nguyên". Nhưng bóng dáng hắn cầm kiếm lại rất giống thật, khiến Cảnh Vũ nhìn đến mê mẩn.

"Tiền bối, giết tà ma có vui không?" Cảnh Vũ hỏi.

Gã điên thật rồi! Rõ ràng biết đây không phải thật, lại còn coi Quách sư huynh là tà ma để "Lý Vĩnh Nguyên" này giết cho vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!