Chương 28: (Vô Đề)

[Kiếm Bất Kinh (9)]

Editor: Gấu Gầy

Đám người áo trắng bên ngoài cửa lập tức tràn vào, đè từng người vận chuyển muối xuống, kéo thẳng ra ngoài. Bên ngoài mưa rơi xối xả, những người vận chuyển muối vẫn đang khẩn khoản cầu xin: "Tiên sư tha mạng! Bọn tiểu nhân uống rượu lỡ lời, đáng đánh! Đáng đánh!"

Tên đệ tử kia thậm chí không thèm liếc mắt: "Lát nữa lên núi, muốn kêu thế nào thì kêu, bây giờ ồn ào cái gì? Câm miệng lại!"

Những người còn lại đều run sợ, co rúm người lại trong góc, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn. Tên đệ tử ném khăn lau tay lên quầy, hỏi người bên trong: "Ngươi là chủ quán?"

Chủ quán cũng hoảng sợ: "Dạ thưa tiên sư, phải... mà cũng không phải..."

"Phải thì phải, không phải thì không phải, ngươi đang đùa với ta đấy à? Rốt cuộc có phải hay không!" Tên đệ tử quát.

Chủ quán đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất, gật đầu lia lịa: "Phải, tiểu nhân là..."

Ông ta vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng "xoảng", tên đệ tử đập vỡ rượu trên bàn. Sau khi đập xong, hắn ta lại ra lệnh cho người phía sau: "Đập hết cho ta!"

Trong quán lập tức hỗn loạn, người đập vò rượu, người đập chén chen chúc vào trong, mặc kệ chủ quán khóc lóc thảm thiết, chỉ trong chốc lát, quán rượu nhỏ vốn yên bình đã biến thành một bãi chiến trường đổ nát. Tên đệ tử giẫm lên vũng rượu lênh láng dưới đất, đá chủ quán ngã xuống, quát lớn: "Ngươi bị điếc sao?! Dám để bọn chúng ở đây uống rượu nói bậy! Đồ óc heo óc chó, nếu không có Đại Tắc Quan, hôm nay ngươi có được bán rượu ở đây không?

Thật là không biết điều!"

Chủ quán nằm bẹp dưới đất, toàn thân run rẩy: "Tiên sư... tiên sư bớt giận..."

"Hôm nay ta còn có việc, tạm tha cho ngươi một lần, nếu còn có lần sau, ta sẽ lấy luôn cái đầu của ngươi, nghe rõ chưa?" Tên đệ tử nói.

Chủ quán vừa lau nước mắt vừa vâng vâng dạ dạ. Tên đệ tử nói xong, hất tay áo, bước ra ngoài. Mọi người nghe thấy hắn ta đứng ngoài cửa ra lệnh, lôi những người vận chuyển muối đi, nhưng không ai dám lên tiếng. Một lúc lâu sau, thấy đám người áo trắng đi xa, chủ quán mới gào khóc thảm thiết: "Quán của ta, rượu của ta..."

Ông ta khóc lóc thảm thiết, không để ý có người ngồi xổm xuống trước mặt, đưa cho ông ta một túi tiền.

"Tiền rượu của ta còn chưa trả." Giang Trạc nói.

Thấy y đeo kiếm bên hông, chủ quán nào dám nhận? Rụt hai tay lại: "... Tiên sư uống rượu, ta... ta không lấy tiền..."

Giang Trạc cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng ném túi tiền vào lòng ông ta: "Rượu của ông ngon lắm, còn rượu nào mạnh hơn không? Ta mua hết."

Y không nói bố thí, chỉ nói mua rượu. Chủ quán trong lòng cảm kích, đi vài bước đến sân sau, bê ra một vò sứ bụng to, đưa cho Giang Trạc: "Nơi núi rừng hẻo lánh, không có rượu ngon gì để mời, chỉ có vò 'Tiêu Dao Hành' này, là do cha ta mang về từ núi Tây Khuê năm xưa. Công tử nếu không chê thì xin mời dùng thử!"

"Tiêu Dao Hành" là loại rượu nổi tiếng, chỉ có núi Tây Khuê mới có. Giang Trạc đã nghe danh từ lâu, nhưng chưa từng được uống. Lúc này, y nhận lấy vò rượu, nói "Cám ơn" rồi mở nắp, uống hết nửa vò ngay tại chỗ. Không chỉ chủ quán mà ngay cả những vị khách xung quanh cũng trợn tròn mắt, liên tục khen "Tửu lượng tốt quá"!

Giang Trạc uống rượu xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Y vén rèm cửa lên, đang định lên đường thì nghe thấy chủ quán nói: "Công tử, mưa lớn như vậy, sao không đợi mưa tạnh rồi hãy đi?"

"Ta có việc gấp." Y đáp.

Chủ quán nhìn xung quanh, lấy một cây dù từ sau cửa ra, nhét vào tay Giang Trạc: "Công tử là người nghĩa hiệp, ân tình hôm nay, ta nhất định sẽ không quên. Chỉ là mạo muội hỏi một câu, công tử có phải muốn lên núi không?"

"Đúng vậy." Giang Trạc nói.

"Bây giờ trên núi toàn là sài lang hổ báo, người thường chạy còn không kịp, công tử nên suy nghĩ kỹ!" Chủ quán nói.

Giang Trạc kéo thấp vành nón xuống, mỉm cười: "Cám ơn đã khuyên nhủ, ta đang muốn tìm sài lang hổ báo."

Y rời khỏi quán rượu, không quay đầu lại mà lên núi, chưa đến nửa canh giờ, đã đuổi kịp đám đệ tử áo trắng. Lúc này mưa như trút nước, tên đệ tử áo trắng không vẽ bùa tránh nước mà bắt người khác che dù cho mình.

Trên đường có người nói: "Quách sư huynh, lát nữa đến nơi đóng quân, chúng ta bái kiến Đại Tắc Quan trước hay là..."

"Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bái kiến Đại Tắc Quan. Ta hỏi ngươi, lô hàng chúng ta mang từ núi Biện Đà đến đây thế nào rồi? Không bị ướt chứ?" Quách sư huynh nói.

Thì ra hắn ta không phải người của Liễu Phong, mà đến giao hàng từ núi Biện Đà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!