[Kiếm Bất Kinh (8)]
Editor: Gấu Gầy
Giang Trạc chạy trốn mấy ngày liền, trong lòng luôn căng như dây đàn, lúc này nắm tay hắn đứng giữa cánh đồng hoang, y bỗng nhiên cảm thấy hoang đường: "Nếu ta không nhớ nhầm, ngươi không thể tùy tiện ra khỏi hang động kia, bây giờ đi theo ta, không sao chứ?"
Người kia nói: "Không sao, ta chỉ nán lại hai canh giờ."
Giang Trạc nói: "Ồ? Cho dù trời mưa, cũng chỉ có thể ở bên ngoài hai canh giờ thôi sao?"
Người kia dẫn đường phía trước, giọng nói trầm thấp, hơi khác với hôm ở trong hang, chắc là lại ngụy trang: "Hai canh giờ đối với ta mà nói đã rất dài rồi. Mưa không có tác dụng lớn với ta như vậy đâu, có lúc, ta chỉ có thể xuất hiện một chút."
Giang Trạc bị bịt mắt, chậm hơn hắn một bước, nhớ lại lời hắn từng nói: "Nếu ngươi sợ ra ngoài sẽ mất khống chế, ta có thể vẽ bùa cho ngươi."
Người kia nói: "Ta không cần."
Giang Trạc nói: "Huynh đệ tốt, đừng thấy ta hôm nay chật vật, nói về vẽ bùa, ta vẫn rất lợi hại."
Giọng điệu người kia rất lười biếng: "Huynh đệ tốt của ngươi không phải là ngọc bội san hô sao?"
Giang Trạc nói: "Đó là ta thuận miệng gọi thôi."
Người kia nói: "Ngọc bội san hô là huynh đệ tốt của ngươi, kiếm cũng là huynh đệ tốt của ngươi, huynh đệ tốt của ngươi thật sự quá nhiều, ta không muốn làm."
Giang Trạc thầm nghĩ: Không sai, bị hắn đoán trúng rồi, không chỉ ngọc bội san hô và Bất Kinh kiếm, ngay cả hoa cỏ cây cối trên núi Bắc Lộ, mình đều gọi là huynh đệ tốt.
Người kia hỏi: "Ngươi đến Liên Phong là để lấy kiếm giúp một huynh đệ tốt khác sao?"
Giang Trạc đáp: "Đúng vậy, nhưng ta còn phải làm một việc nữa."
Người kia nói: "Ta biết."
Giang Trạc hơi ngạc nhiên: "Ngươi biết?"
Người kia nói: "Ngươi muốn đi giết người."
Hắn nói rất chắc chắn, giống như rất hiểu Giang Trạc. Lúc này trời bắt đầu mưa, hạt mưa rơi xuống bàn tay nắm chặt của hai người, Giang Trạc bỗng nhiên cười: "Đúng vậy, ta muốn đi giết người. Kỳ thực dọc đường ta vẫn đang nghĩ, ta phải giết hắn thế nào đây."
Người kia hỏi: "Bốn cây Định Cốt Châm là do hắn phóng à?"
Giang Trạc đáp: "Đúng vậy."
Người kia nói: "Vậy ngươi phải cẩn thận, đừng để hắn l*n đ*nh núi."
Mấy lần nói chuyện hắn đều không hứng thú gì với người khác, lúc này lại đặc biệt nhắc nhở câu này, khiến Giang Trạc kinh ngạc: "Vì sao?"
Người kia đáp: "Trên Liên Phong có một vòng Triệu Hung trận, có thể dẫn ra oan hồn ở sông Kỳ Nguyện. Chú pháp của hắn quỷ dị, có thể mượn sức mạnh từ trận pháp này."
Giang Trạc trầm ngâm: "Đêm đó quanh người hắn đúng là có khói đen, không giống người trong bách gia..."
Y nhớ lại đêm đó, Lý Vĩnh Nguyên dùng "Kinh Xuyên" đối phó Cảnh Vũ, nhưng lại bị Cảnh Vũ dùng ba đạo chú quyết thần bí khắc chế, chính ba đạo chú quyết đó đã khiến Lý Vĩnh Nguyên hộc máu tươi, khó mà đánh tiếp. Chẳng lẽ đêm đó, Cảnh Vũ cũng đã bố trí Triệu Hung trận ở thành Tiên Âm?
Tiếc là Thiên Mệnh Ti chỉ là một môn phái nhỏ bé tầm thường, Giang Trạc biết rất ít về bọn họ. Không chỉ y, nửa tháng trước, e rằng sẽ chẳng ai tin trong một môn phái nhỏ bé như vậy lại có người có thể so tài với Lý Vĩnh Nguyên. Hiện giờ Cảnh Vũ danh tiếng vang xa, nhưng cũng chỉ là một "Đại Tắc Quan", ti chủ của Thiên Mệnh Ti lại là người khác.
Nghĩ đến đây, Giang Trạc hỏi: "Ngươi có biết núi Biện Đà không?"
Người kia nói: "Cột chống trời cao nhất?"
Giang Trạc gật đầu: "Đúng vậy, 'cột chống trời cao nhất' còn gọi là núi Biện Đà, người ta muốn giết xuất thân từ núi Biện Đà. Bây giờ nghĩ lại, nơi đó gần lạch trời, vốn là vùng đất hung tà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!