Chương 24: (Vô Đề)

[Kiếm Bất Kinh (5)]

Editor: Gấu Gầy

Bà lão nói: "Đáng thương, thật là đáng thương! Lão thân nghe người ta nói, đêm đó trừ mấy đệ tử Lôi Cốt môn đi tuần tra, những người còn lại đều chết cả."

Giang Trạc vội hỏi: "Vậy Lý Vĩnh Nguyên thì sao? Hiện giờ ông ấy ở đâu?"

Bà lão bưng bát canh: "Hai~, hắn gieo gió gặt bão, cũng chết rồi! Nghe nói chết thảm lắm, thi thể bị yêu quái xé nát tan tành... giờ chỉ còn lại cái đầu, còn treo trên cổng thành."

Tin tức này như sét đánh ngang tai, khiến Giang Trạc mặt mày tái mét! Tay cầm bát run lên, giọng nói cũng run rẩy: "Bà... bà nói gì..."

Thành Tiên Âm cách nơi đóng quân của Lôi Cốt môn không xa, lại có Lý Tượng Lệnh trấn giữ, sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ đến mức này?!

Bà lão nói: "Giờ trong thành Tiên Âm toàn là người của các môn phái nghe tin chạy đến, tội nghiệp Lý Tượng Lệnh, không chỉ phải dọn dẹp tàn cuộc cho sư đệ mà còn phải tạ tội với thiên hạ. Hai~, còn đáng thương hơn là dân chúng trong thành, một đêm chết sạch. Nếu không phải Thiên Mệnh ti kịp thời cứu viện, e rằng dân chúng các thành lân cận cũng gặp nạn..."

Giang Trạc vốn đang hoang mang, nghe đến đây, trong lòng bỗng trào lên một cơn phẫn nộ, ngay lập tức hiểu ra tất cả! Thiên Mệnh ti giỏi lắm, Cảnh Vũ giỏi lắm, trăm phương ngàn kế bày ra chỉ vì màn kịch này! Y bỗng đứng phắt dậy, nhét túi tiền trong người cho bà lão, xoay người xuống thuyền.

Ngoài trời nắng chói chang, Giang Trạc nhờ vào ngọc bội san hô, liên tục sử dụng Lệnh Hành, chẳng mấy chốc đã đến thành Tiên Âm. Lúc này cổng thành mở toang, xe ngựa tấp nập, đệ tử các châu các phái đều tụ tập ở đây đông nghịt, còn náo nhiệt hơn ngày thường.

Có người nói: "Đây là Lý Vĩnh Nguyên à? Ừm, trông cũng thư sinh đấy, không ngờ lại là loại người như vậy."

Một người khác nói: "Ngươi tưởng tốt lành lắm sao? Nghe nói năm xưa hắn ra ngoài du ngoạn, ở vùng Tây Khuê cướp danh tiếng người ta, lại còn gây thù chuốc oán với Sa Mạn tông, khiến sư phụ hắn khổ sở!"

Lại một người khác nói: "Hắn vốn kiêu ngạo, tự xưng là 'thiên hạ đệ nhị', ngoài Lý Tượng Lệnh ra chẳng sợ ai. Ta đã nói rồi, Lôi Cốt môn cứ nuông chiều hắn như vậy, sớm muộn gì cũng gây ra đại họa! Giờ thì sao? Hại chết người ta rồi đấy!"

Những lời này thật nực cười, lúc Lý Vĩnh Nguyên còn sống, "thiên hạ đệ nhị" là lời chế giễu hắn, giờ hắn chết rồi, lại bảo hắn tự xưng như thế.

Có người cười nói: "Lạ thật nha, trước đây chỉ biết Lôi Cốt môn thích tự xưng 'thiên hạ đệ nhất', không ngờ, ngay cả 'thiên hạ đệ nhị' cũng tranh giành."

Mọi người cười ầm lên, lại nói: "Bọn họ oai phong nhất mà! Theo ta thấy, 'đệ nhất', 'đệ nhị' gì đó, chẳng qua là do các bậc tiền bối nhường nhịn mà thôi, ai mà dám nhận chứ? Chỉ có Lôi Cốt môn là dám thôi."

Lại nói: "'Đệ nhất' thì sao? Giờ Lý Vĩnh Nguyên gây họa, cái tên 'đệ nhất' kia chẳng phải cũng phải khom lưng cúi đầu tạ lỗi khắp nơi sao?"

"Chỉ nói mấy câu là được rồi à? Chuyện này chưa xong đâu!"

"Đúng vậy, mấy năm sau chiến loạn, Lôi Cốt môn tự cao tự đại, chiếm hết mười hai thành Trung Châu làm địa bàn của mình, cứ tưởng Lý Tượng Lệnh lợi hại lắm! Giờ xem ra, cũng chỉ là kẻ bất tài."

"Nói vậy cũng không đúng, Lý Vĩnh Nguyên gây họa, liên quan gì đến Lý Tượng Lệnh? Kiếm thuật của Lý Tượng Lệnh vẫn rất cao siêu."

"Kiếm thuật giỏi liên quan gì đến nhân phẩm? Kiếm thuật 'đệ nhất' thì nhân phẩm cũng 'đệ nhất' luôn sao? Theo ta thấy, quan hệ sư môn của bọn họ rất kém, Lý Tượng Lệnh biết rõ Lý Vĩnh Nguyên kiêu căng ngạo mạn nhưng chưa từng quản giáo, e rằng đang chờ đến ngày này! Bây giờ Lý Vĩnh Nguyên bị người đời chỉ trích, đúng ý Lý Tượng Lệnh rồi."

Những người này lớn tiếng bàn tán, các đệ tử Lôi Cốt môn đứng canh gác bên cạnh mặt mày đỏ bừng, tay nắm chặt kiếm, nhưng không dám ho he một tiếng.

Có người thấy vậy, lại càng hả hê: "Cái đầu này treo đúng là hay, không đến ba năm năm, đừng có gỡ xuống, ta nghĩ chỉ có treo ở đây mới khiến bọn họ lấy đó làm gương..."

Hắn chưa nói hết câu, chỉ nghe tiếng gió rít lên, tiếp theo "bịch" một tiếng, người đã bị đá văng ra ngoài! Mọi người ồn ào, tưởng là đệ tử Lôi Cốt môn ra tay, miệng lảm nhảm "làm gì vậy", "láo xược", nhưng lại nghe thấy vài tiếng cười lớn, quay đầu lại, thấy phía sau có một thiếu niên, chính là Giang Trạc!

Giang Trạc mắt đỏ ngầu, liếc nhìn bọn họ: "Lũ chó má, trước mặt thiếu gia mà sủa mãi không thôi. Cút!"

Mọi người thấy y không mặc đồ Lôi Cốt môn, lại la ó: "Khẩu khí lớn đấy! Ngươi là ai, dám động tay với bọn ta?"

Giang Trạc nghiêm mặt, y nắm ngược vỏ kiếm, thi triển chiêu "Bất Vi", đây là chiêu thứ hai của Bà Sa Nghiệp Hỏa kiếm pháp, có khí thế quét ngang ngàn quân vạn mã! Mọi người không ngờ y thật sự ra tay, bị kiếm khí quét qua, đều ngã lăn ra đất, vô cùng chật vật.

Có người kêu "ối trời", nhận ra chiêu kiếm: "Bà Sa môn! Ngươi là đệ tử Bà Sa môn!"

Giang Trạc không đáp, trước tiên thi triển "Thái Phong", mượn lực đạp lên cổng thành, ngay trước mắt bao người, gỡ đầu Lý Vĩnh Nguyên xuống!

Thế nào là "Bất Vi"? Chính là "Bất Vi" của "biết rõ không nên làm mà vẫn làm"!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!