Chương 23: (Vô Đề)

[Kiếm Bất Kinh (4)]

Editor: Gấu Gầy

"Ngươi nhẹ như vậy, vớt ngươi lên không khó." Người kia nói.

Giang Trạc khẽ cười, giọng điệu hơi bất lực: "Ngươi nói chuyện thật gian manh, vớt ta thì không khó, khó là làm sao đưa ta vào đây. Nếu ta đoán không nhầm, ngươi không thể tùy ý ra khỏi cái hang này phải không?"

Người kia học theo y thở dài: "Ngươi thật thông minh. Đúng vậy, ta không thể tùy ý ra khỏi cái hang này."

"Ngươi là người hay là sơn linh tinh quái?" Giang Trạc hỏi.

Y phục của người kia lại sột soạt, giống như đổi tư thế. Cách vách đá, hắn cười khẽ vài tiếng: "Ngươi hỏi ta như vậy, không sợ ta tức giận sao?"

Giang Trạc liền thuận theo hỏi: "Vậy ngươi tức giận rồi à?"

Giọng hắn khàn khàn, dù rơi vào cảnh ngộ này vẫn toát lên vẻ phong lưu tiêu sái, dường như vì câu hỏi này mà gãy thêm vài cái xương hắn cũng rất vui.

"Ta giận rồi." Người kia đáp.

"Ngươi giận cái gì?" Giang Trạc cười hỏi.

Người kia nói: "Ta giận ngươi ở bên ngoài cũng thường xuyên nói chuyện với người ta như vậy."

Giang Trạc lộ ra vẻ nghiêm túc, lại có chút vô tội: "Cũng không hẳn, đâu phải ai cũng cứu ta, cũng đâu phải ai cũng cho ta ăn quả ngọt."

Y nói thật, tuy hành sự có hơi l* m*ng, nhưng không phải với ai cũng vậy. Vì thế, y nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Ta vừa gãy mấy cái xương, nằm đây rất chán nản, nếu chút phong độ này cũng không còn, chẳng phải rất đáng thương sao? Hơn nữa ngươi tốt bụng như vậy, lại chịu nói chuyện với ta, ta..."

"Ngươi cái gì?" Người kia hỏi.

Giang Trạc hiếm khi thành thật: "Ta rất thích."

Y vừa dứt lời, nhiệt độ trong hang dường như tăng lên, còn có một mùi hương thoang thoảng... Giang Trạc nằm rất gần vách đá, tuy chưa áp sát vào, nhưng có thể cảm nhận được hơi nóng. Y lo lắng cho đối phương: "Ngươi làm sao vậy?"

Người kia không trả lời, trong im lặng, lỗ nhỏ đột nhiên bị bịt kín.

Giang Trạc không hiểu chuyện gì, nghiêng đầu lại gần vách đá hơn: "Bằng hữu, ngươi... ngươi nóng lắm sao? Vừa rồi ngươi chưa trả lời ta, ngươi bị bệnh à?"

Sau một hồi lâu, người kia mới thấp giọng thở dài: "Đừng quan tâm đến ta."

Giang Trạc cảm thấy không ổn: "Ngươi đau lắm sao?"

Người kia im lặng.

Giang Trạc đoán nhiệt độ trong hang có liên quan đến đối phương, chỉ là không biết hắn bị làm sao, bèn nói: "Ta cho ngươi mượn kiếm nhé?"

Kiếm Bất Kinh được rèn từ băng thép Bắc Lộ, trên vỏ kiếm có khắc minh văn, chỉ cần phối hợp với binh khí quyết, ôm trong lòng có thể trừ tà đuổi nóng.

Người kia im lặng một lát, đột nhiên nói: "Ta không cần, ngươi biết ta là gì không mà dám đưa kiếm cho ta, ngốc quá đi... đồ ngốc!"

"Ngươi là gì? Đưa kiếm cho ngươi rồi, huynh sẽ ăn thịt ta sao? Đừng có mạnh miệng." Giang Trạc nói.

Người kia không nói gì, dường như đang nóng sốt, Giang Trạc chỉ có thể nghe thấy tiếng th* d*c hỗn loạn của hắn. Tiếng th* d*c bị đè nén rất thấp, lúc có lúc không, Giang Trạc sợ mình nghe sót. Vì sự cố này, cuộc trò chuyện của hai người bị gián đoạn, Giang Trạc gọi hắn, nhưng hắn không trả lời. Giữa chừng, Định Cốt châm lại phát tác, nhưng không biết có phải do trong hang quá nóng hay không, lần này Giang Trạc lại không đau đớn như lần trước.

Song do sức lực đã không còn, y tỉnh lại một lúc, rồi lại ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, trong hang đã yên tĩnh. Giang Trạc liếc mắt, thấy cái lỗ nhỏ lại mở ra, y nói: "Ngươi khỏe rồi à?"

Tâm trạng người kia rất tệ, "Ừ" một tiếng, đưa tay qua lỗ nhỏ: "Ăn đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!