[Kiếm Bất Kinh (3)]
Editor: Gấu Gầy
"Ùm!"
Giang Trạc lập tức bị dòng sông chảy xiết cuốn trôi, sóng to gió lớn, ý thức y dần dần mơ hồ, sau đó không biết gì nữa...
Rất lâu sau, Giang Trạc tỉnh lại từ trong cơn đau, phát hiện sông nước và Cảnh Vũ đều biến mất, y đang nằm trong một hang động, xung quanh tối om.
"Tách tách––"
Trong hang động ngoài tiếng nước nhỏ giọt, không còn âm thanh nào khác. Giang Trạc muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân mềm nhũn, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được. Y đoán là do trúng Định Cốt châm, bèn khàn giọng nói: "Thái Phong."
Kết quả không nằm ngoài dự đoán của y, linh lực và khí lực trong cơ thể hoàn toàn không có phản ứng, đều bị Định Cốt châm phong bế. Thảo nào Cảnh Vũ không đuổi theo nữa, thì ra là biết tác dụng của Định Cốt châm, cho rằng Giang Trạc rơi xuống nước thì khó mà sống sót.
Giang Trạc th* d*c vì quá đau. Không biết Định Cốt châm được làm bằng gì, ghim vào người như những mũi băng đâm vào xương, từng cơn từng cơn, khiến y suýt nữa thì r*n r*.
"Ngươi đau à?"
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, rất gần, khiến Giang Trạc giật mình, không ngờ trong hang lại có người! Y nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy một vách đá, bèn gượng cười: "Không đau, ta không sợ đau. Ngươi là ai? Là ngươi cứu ta sao?"
Đối phương "ừ" một tiếng, giọng rất nhỏ: "Ngươi trôi trên sông, quá nguy hiểm."
Giang Trạc nói: "Đa tạ, đa tạ, ta vô tình rơi xuống. Ngươi thường xuyên vớt người trên sông à?"
Y không biết lai lịch của đối phương, không dám tùy tiện nhắc đến Cảnh Vũ và Lôi Cốt môn. Bởi vì trong thời kỳ chiến loạn lục châu, các môn phái cũng có không ít thù hận, nếu không may gặp phải kẻ thù của Lôi Cốt môn, với tình trạng hiện giờ, y chỉ có thể mặc người ta xâu xé.
Đối phương im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Không thường xuyên, ta chỉ vớt mỗi ngươi thôi."
Giang Trạc thầm nghĩ: Đúng rồi, còn ai xui xẻo như mình chứ? Cái tên Cảnh Vũ như chó điên đuổi theo Lý Vĩnh Nguyên không buông, e rằng còn có hậu chiêu, chỉ mong Lôi Cốt môn nhìn thấy "Phá Hiêu", mau chóng cứu Lý Vĩnh Nguyên.
Nghĩ đến đây, người y lại đau thêm vài phần, y bèn chuyển hướng sự chú ý, nói với đối phương: "Tiền bối, đại ân không lời nào tả xiết..."
Ai ngờ đối phương nói: "Không được gọi tiền bối."
Giang Trạc đổi cách xưng hô: "Vậy ân công..."
Đối phương lại nói: "Cũng không được gọi ân công."
Hắn thật kỳ quái, tên mình thì không chịu nói ra, còn yêu cầu đủ thứ. Giang Trạc vốn đang rất đau, lúc này lại bật cười, cảm thấy thú vị: "Không được gọi tiền bối, cũng không được gọi ân công, vậy ta gọi ngươi là 'anh hùng' được không?"
Đối phương nói: "Không được, đều không được."
Giang Trạc kỳ quái nói: "Đều không được? Tại sao không được?"
Đối phương nói: "Ngươi cũng gọi người ta như vậy, ta không muốn giống người ta."
Giang Trạc "hử" một tiếng, hơi nhướng mày: "Ngươi nói 'cũng', sao vậy, ngươi tận tai nghe thấy sao? Hay là chúng ta đã từng gặp nhau?"
Đối phương lười biếng đáp: "Ta đoán."
Giang Trạc nửa tin nửa ngờ: "Ta đúng là thường xuyên gọi người ta như vậy, nếu ngươi không thích, vậy ngươi thích ta gọi ngươi là gì?"
Đối phương nói: "Tự mình nghĩ đi."
Giang Trạc nói: "Ta nghĩ không ra, ta còn không biết họ tên ngươi là gì, lỡ như lại gọi không đúng ý ngươi thì sao?"
Đối phương nói: "Chỉ cần khác với người ta, ta đều thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!