[Kiếm Bất Kinh (1)]
Editor: Gấu Gầy
Giang Trạc từng có một thanh kiếm, tên là "Bất Kinh", lấy từ chữ Bất Kinh trong câu "đột nhiên gặp chuyện mà không kinh hãi", do sư phụ tặng cho y, y rất yêu quý nó. Hai mươi năm trước, y xuống núi du ngoạn, ba lần giao chiến với Lôi Cốt môn ở Trung Châu, bị "thiên hạ đệ nhất" Lý Tượng Lệnh đánh cho tan tác. Thiếu niên kiêu ngạo thua rồi vẫn không phục, đứng ở trước cổng Lôi Cốt môn, chỉ trời chỉ đất mà thề: "Lấy trời làm chứng, lấy đất làm bằng!
Lý Tượng Lệnh, ngày sau ta lại đến, nhất định..."
Còn chưa nói xong, tiếng sấm đã vang trời, tia chớp màu tím loé sáng đuổi đánh y. Nhớ lời sư phụ dặn, Giang Trạc co giò bỏ chạy! Y chạy một mạch mấy canh giờ, ra khỏi địa bàn của Lôi Cốt môn, tình cờ đến một thành nhỏ nằm gần núi non sông nước.
Lúc đó, Thiên Mệnh Ti chưa nổi tiếng như sau này, mười hai thành của Trung Châu đều được Lôi Cốt môn bảo hộ. Giang Trạc sợ bị Lý Tượng Lệnh bắt được nên vừa vào thành đã cởi bỏ hồng bào hỏa ngư, thay đồ đen, giả làm một Thông Thần Giả bình thường. Y vốn định nghỉ ngơi hai ngày rồi đi, nhưng lại nghe được một chuyện kỳ lạ ở quán trọ.
"Nói đến chuyện kỳ lạ này, phải kể từ lịch sử của thành nhỏ chúng ta... Chắc các vị khách quan đều biết, thành nhỏ của chúng ta, tên là Tiên Âm."
Người kể chuyện là tiểu nhị của quán trọ, hắn vắt khăn lên vai, trông rất ra dáng.
"Nhưng tại sao lại gọi là 'Tiên Âm'? Chuyện này lại có một câu chuyện khác. Truyền thuyết Nguyệt Thần Hối Mang là một vị thần thích âm nhạc, thích nghe tiên âm, ngài thường dẫn theo thị nữ sơn linh đi chơi khắp nơi. Một hôm, ngài đi ngang qua nơi này, thấy nơi đây non nước hữu tình, cảnh đẹp như tranh, cảm xúc dâng trào, bèn cất tiếng hát..."
"Tiếng hát này rất kỳ diệu! Từ đó về sau, mỗi đêm trăng tròn, nơi đây đều vang lên tiếng hát văng vẳng không dứt. Vì tiếng hát này trong trẻo êm dịu, có tác dụng an thần trừ tà, nên người dân quanh vùng bị cảm mạo đều đến đây ở vài tháng. Vì vậy, thành Tiên Âm của chúng ta trở thành một nơi đáng sống nổi tiếng khắp Trung Châu. Nhưng đáng tiếc, từ một năm trước, mọi chuyện bỗng nhiên thay đổi."
Tiểu nhị nói đến đây, bèn hạ giọng, như sợ bị thứ gì đó nghe thấy.
"Ban đầu không ai để ý, nhưng mỗi đêm trăng tròn, đều có nhà ở ngoại ô bị mất gà mất chó. Lúc đầu, những người bị mất đồ tưởng rằng gần nhà có trộm, vì vậy bọn họ tập hợp lại, bàn bạc với nhau, muốn bắt tại trận tên trộm vào đêm trăng tròn tiếp theo.
"Rất nhanh, đêm trăng tròn đã đến, những người bị mất đồ chia làm ba nhóm, mai phục xung quanh nhà. Ai cũng cầm cuốc, nằm phục dưới đất, chờ tên trộm xuất hiện... Đêm đó, trăng sáng sao thưa, ngoại ô yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót thường ngày cũng biến mất. Bọn họ đợi đến khi trăng lên cao, nhưng vẫn không thấy bóng dáng tên trộm."
"Lý trưởng dẫn đầu là người nóng tính, hắn nghi ngờ có người báo tin cho tên trộm, bèn sai người thân tín đi gọi hai nhóm kia tập hợp. Ai ngờ, người thân tín đi vào con đường nhỏ trong rừng rồi không quay lại nữa. Lý trưởng không đợi được nên cầm cuốc tự mình đi tìm. Hắn vừa đi vào con đường nhỏ, xung quanh liền tối om, âm u rờn rợn."
"Lý trưởng cầm đèn lồng đi thẳng, nhưng kỳ lạ là, con đường nhỏ mà ngày thường nhắm mắt cũng có thể đi qua, giờ lại như không có điểm cuối! Hắn đi lòng vòng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hát mờ ảo du dương, tiếng hát đó như có ma lực, khiến hắn hồn xiêu phách lạc, mắt cũng mờ đi... Hai chân không biết tại sao lại không nghe lời, cứ thế đi sâu vào rừng theo tiếng hát..."
"Hắn mơ mơ màng màng, không nhớ mình đã đi bao lâu, khi tỉnh lại thì đã ngồi trước một ngôi miếu đổ nát. Hắn giật mình, nửa tỉnh nửa mê, thấy đèn lồng của mình rơi trong miếu. Nói hắn ngốc cũng đúng, nhìn thấy đèn lồng mà không hề thấy lạ, chỉ muốn nhặt nó lên. Hắn run rẩy bước vào miếu, nhưng chưa kịp chạm vào, đèn lồng đã tự 'bay' lên!"
"Lần này Lý trưởng sợ chết khiếp, thì ra chỗ đèn lồng chiếu sáng, đang treo một đôi chân... Hả! Hắn hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, nhìn thấy chủ nhân của đôi chân đó là một nam nhân mặt mày tím tái, trợn mắt thè lưỡi. Nam nhân này trông rất quen, nhìn kỹ lại, hoá ra là người thân tín mà hắn vừa sai đi, nhưng không biết người thân tín này đã gặp chuyện gì, mới không gặp một lúc, đã bị treo cổ chết ở đây!"
"Lý trưởng dù gan dạ đến đâu cũng sợ hết hồn, hai chân run rẩy, hét lên một tiếng thảm thiết rồi xoay người bò ra ngoài. Nhưng chuyện lại càng kỳ dị hơn, chỗ lúc nãy đi vào còn trống không, bây giờ đều treo đầy xác chết! Những xác chết này vai kề vai, chân chạm chân, đều còn rất mới. Lý trưởng hồn xiêu phách lạc, không dám nhìn thêm, lăn lộn bò ra cửa miếu.
Nhưng đúng lúc này, tiếng hát lại vang lên..."
"Lý trưởng mơ màng, thân thể không tự chủ đứng dậy, đi vào trong miếu. Mắt hắn lờ đờ, càng lúc càng đến gần tiếng hát, giữa những đôi chân treo lơ lửng, hắn nhìn thấy một đám sương trắng vô hình..."
Tiểu nhị "bộp" một cái vỗ bàn, khiến những vị khách đang chăm chú nghe giật mình. Hắn ta chắp tay, qua loa kết thúc: "Sau đó Lý trưởng phát điên! Khi đệ tử Lôi Cốt môn tìm thấy hắn, hắn đã ngây ngốc, không hiểu gì nữa."
Cả quán ồ lên bất mãn, người uống rượu ném chén xuống, la hét: "Đây là chuyện quỷ dị gì chứ? Mới đầu làm ra vẻ kỳ bí, ai ngờ kết thúc lãng xẹt!"
Thông Thần Giả du ngoạn khắp nơi, thích nghe "chuyện lạ". Vì sáu châu vừa trải qua chiến loạn, nhiều tông phái bị tổn thất nặng nề, trong đó Bà Sa môn và tộc Sa Mạn thuộc hai trụ cột Bắc
- Tây chịu thiệt hại nhiều nhất, tạo cơ hội cho các môn phái nhỏ khác nổi danh.
Tiểu nhị trông thì trẻ tuổi nhưng thật chất là một tên cáo già: "Khách quan đừng vội, ta đã nói chuyện này đã kết thúc đâu!"
Mọi người thúc giục: "Vậy mau kể tiếp đi!"
Hắn ta đảo mắt, giả vờ lau bụi: "Ta cũng muốn kể tiếp, nhưng lát nữa chủ quán về, thấy ta đứng đây không lau bụi, không kiếm tiền, chắc chắn sẽ mắng ta lười biếng..."
Mọi người hiểu ý, đây là đang xin tiền thưởng đây mà! Mấy đồng bạc lẻ không tình nguyện được ném lên bàn, tiểu nhị nhìn thấy, lại bĩu môi: "Chỉ có nhiêu đây..."
Đúng lúc Giang Trạc có mặt, y là thiếu gia xuống núi, tiêu tiền như nước, liền đặt túi tiền lên bàn: "Nhiêu đây chắc đủ rồi chứ? Ngươi kể tiếp đi."
Tiểu nhị lập tức cười tươi như hoa: "Đủ rồi đủ rồi! Mời ngài ngồi lại gần đây, tiểu nhân sẽ kể tỉ mỉ cho ngài nghe. Phải nói là, Lý trưởng còn may mắn, tuy điên điên khùng khùng nhưng dù sao vẫn còn sống, còn những người đi bắt trộm với hắn đêm đó thì xui xẻo vô cùng, tất cả đều chết hết!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!