Chương 2: (Vô Đề)

[Đám người được cứu ở núi Tam Dương im phăng phắc.]

Editor: Gấu Gầy

Những người được cứu sống im phăng phắc, ngây người nhìn vị "ân công mới". Ân công mới khép cây quạt xếp lại, phát ra tiếng "cạch", khiến mọi người bừng tỉnh khỏi cơn mê. Ông lão giật mình vì tiếng động này, vội vàng hô lên: "Nhờ ân công ra tay cứu giúp..."

Ông chợt nhớ ra mình cũng vừa gọi ông mối là "ân công", sợ vị ân công mới này để bụng, vội vàng đổi cách gọi thành "tiên sư". Ông lão quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: "Được tiên sư ra tay cứu giúp, chúng tiểu nhân vô cùng cảm kích! Dân quê mùa không biết lễ nghĩa, nếu có gì đắc tội, mong tiên sư lượng thứ!"

Cảnh tượng này thật kỳ lạ, bọn họ được cứu sống, nhưng đối mặt với Giang Trạc lại run rẩy, kinh hãi, giống như người trước mặt không phải là một vị tiên sư vàng ngọc mà là một con quái vật ăn thịt người.

Giang Trạc nói: "Lão bá không cần quỳ nói chuyện, mời đứng lên."

Mọi người cúi đầu quỳ lạy, không dám trả lời. Chỉ có ông lão còn chút can đảm, khô khan đáp: "Tiên sư thoát tục phi phàm, chúng tiểu nhân sống lâu ở thôn quê, hôi hám không chịu nổi, đêm nay được gặp tiên sư, đã là phúc phận mấy đời..."

Ông lão nói toàn những lời nịnh nọt, sợ chọc giận Giang Trạc. Giang Trạc thấy vậy lại chống cằm, ra vẻ suy tư. Mọi người không hiểu ý y, nằm rạp trên đất không dám thở mạnh. Một lúc sau, y thở dài. Tiếng thở dài này không phải chuyện đùa, mọi người sợ vỡ mật. Ông lão thầm than khổ trong lòng: "Ây dà! Đúng là nhà dột lại gặp mưa rào, ông mai đã đành, lại còn gặp phải sát thần của Thiên Mệnh Ti.

Chỉ mong mình đừng nói sai lời chọc giận hắn, nếu không đêm nay tính mạng bách tính núi Tam Dương khó mà giữ được!"

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên ông thấy Giang Trạc đứng dậy, vén vạt áo: "Thôi được, nếu mọi người không chịu đứng dậy, vậy ta cũng quỳ xuống, chúng ta cứ thế mà nói chuyện."

Ôi trời! Thấy Giang Trạc thật sự muốn quỳ, ông lão vội vàng đứng dậy can ngăn: "Sao dám, chúng tiểu nhân làm sao dám chứ! Tiên sư đại giá quang lâm, chúng tiểu nhân vui mừng còn không hết, chỉ là thượng tiên Thiên Mệnh Ti đã lâu không ghé qua..."

Nghe đến đây, Giang Trạc như đã đoán trước: "Ừm – quả nhiên là vậy, các người không phải sợ ta, mà là sợ Thiên Mệnh Ti."

Ba chữ "Thiên Mệnh Ti" giống như mãnh thú hồng thuỷ, khiến mọi người run sợ, mặt mày tái mét.

"Nhưng cái vị cứ yên tâm," Giang Trạc lật ngược cây quạt, khẽ nâng lên, "Ta không có chút quan hệ nào với Thiên Mệnh Ti."

Y vừa dứt lời, dưới đầu gối mọi người liền xuất hiện một luồng sức mạnh vô hình, khi hoàn hồn lại, tất cả đều đã đứng dậy.

Ông lão thấy Giang Trạc lại thi triển thần thông, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Thời buổi này loạn lạc, tiên thần gì đó, đều do Thiên Mệnh Ti quản lý, còn lại đều gọi là tà ma ngoại đạo. Nếu Giang Trạc không phải người của Thiên Mệnh Ti thì chỉ có thể là tà ma ngoại đạo. Nghĩ đến đây, ông lão lại thở phào nhẹ nhõm.

Giang Trạc ung dung trò chuyện với ông lão như người bình thường: "Đêm nay mưa gió bão bùng, thật sự không phải là thời điểm tốt để cúng bái. Lão bá, sao lại phải lên núi vào canh ba?"

Thấy Giang Trạc khiêm tốn như vậy, ông lão cũng không còn sợ hãi quá. Ông thở dài: "Tiên sư không biết, nếu không có nỗi khổ tâm, nào ai muốn làm vậy? Cơn mưa này kéo dài mấy tháng rồi, làm ngập hết ruộng đồng nhà cửa của bách tính dưới núi. Chúng tiểu nhân đêm nay lên núi là để cầu xin Minh Công ngừng mưa."

Giang Trạc nói: "Vậy ra, cơn mưa này là do Minh Công giáng xuống?"

Ông lão nói: "Tiên sư đoán không sai, cơn mưa này chính là do Minh Công giáng xuống."

Giang Trạc lại hỏi: "Nếu ta nhớ không nhầm, nơi này gọi là núi Tam Dương, hẳn là thuộc quyền quản lý của 'Tam Dương'. Minh Công là thần linh ở nơi khác, sao lại chạy đến đây giáng mưa?"

Nghe câu hỏi này, ông lão cau mày: "Đây chính là nỗi khổ tâm của chúng ta..."

Ông chống gậy, từ từ kể cho Giang Trạc nghe.

Thì ra nơi này gọi là núi Tam Dương, thần linh được thờ phụng chính là "Tam Dương". Tam Dương tính tình hiền lành, quanh năm che chở nơi này, khiến nơi đây mưa thuận gió hòa. Bách tính được mùa, cũng coi Tam Dương là vị thần duy nhất để thờ phụng, vì vậy hàng năm vào dịp tế lễ, miếu Tam Dương đều xe ngựa tấp nập, người người chen chúc. Nhưng cảnh đẹp không được bao lâu, mười năm trước, đã xảy ra một chuyện.

"Chuyện này bây giờ nói ra, vẫn khiến người ta rợn tóc gáy." Ông lão kéo chặt tay áo, như bị gió lạnh thổi vào, run rẩy nói, "Lúc đó ta còn là chủ quán rượu, một hôm, mưa gió bão bùng, chưa đến giờ Mùi mà trời đã tối đen như mực, đừng nói là khách, ngay cả người qua đường cũng chẳng thấy một ai. Ta không có khách nên đóng cửa hàng sớm, đội mưa về nhà.

Trên đường gió lớn thổi mạnh, khiến ta đứng cũng không vững, con phố ngày thường tấp nập vậy mà chẳng có lấy một cái đèn lồng.

"Ta càng đi càng sợ, mơ hồ cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, chỉ muốn nhanh chóng về nhà. Nhưng đi được một lúc, ô bị gió thổi bay mất, mưa tạt vào mắt, ta nghĩ bụng giờ khó mà đi tiếp được nữa, chi bằng tìm một nhà dân gần đó trú mưa.

"Lúc đó trời đã tối đen, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét, ta vịn tường đi đến trước cửa một nhà, đang định gõ cửa thì cánh cửa tự mở ra. Ta vừa gọi chủ nhà vừa bước vào trú mưa... Trong nhà tối om, không nhìn thấy gì cả, ta không dám xông vào, chỉ đứng ở cửa, lại ngửi thấy trong nhà có mùi khét. Ta lần theo mùi đó, phát hiện trên đất có mấy khúc gỗ cháy đen. Đang yên đang lành, ai lại để gỗ cháy đen ở cửa?

Hơn nữa mấy khúc gỗ này hình thù kỳ quái, giống như mấy người ôm nhau, ta không nhịn được ngồi xổm xuống, muốn nhìn cho rõ hơn... Nhìn kỹ lại, ta sợ đến hồn bay phách lạc, đó đâu phải gỗ cháy đen, rõ ràng là mấy xác chết cháy đen!

"Ta chưa từng thấy xác chết cháy đen, huống hồ mấy người này chết rất thảm, giống như đã phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, cho nên ta lập tức sợ hãi ngồi phịch xuống đất, tay chân luống cuống. Đúng lúc này, dưới xác chết bỗng bốc lên mấy ngọn lửa, ngọn lửa như rắn lao thẳng ra, trong nháy mắt đã bùng lên, suýt chút nữa thiêu rụi cả ta. Ta vội vàng lùi lại, bò dậy từ dưới đất bỏ chạy, khi chạy ra đường, lại thấy khắp nơi đều là lửa, không chỉ nhà cửa gia súc, mà cả hoa cỏ cây cối... Ta nghe thấy rất nhiều người gào thét thảm thiết, khắp phố phường ngõ hẻm, toàn là tiếng kêu la."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!