Chương 19: (Vô Đề)

[Thứ được nhào nặn bằng bùn. Ngươi điên rồi, thứ xấu xí được nhào nặn bằng bùn này á!]

Editor: Gấu Gầy

Lăng mộ này bò cực kỳ nhanh, không biết nó định đi đâu, nhưng dù nó định đi đâu, chắc chắn cũng không phải là chuyện tốt! Tâm trạng Giang Trạc rối bời, trước tiên niệm chú: "Trầm Sa!"

"Trầm Sa" là một trong những chú thuật phụ trợ của Bà Sa môn, hiệu quả tương tự như "Đốn Hãm", song uy lực lại mạnh hơn nhiều, có thể khiến mặt đất trong phạm vi vài dặm xung quanh đều hóa thành cát và sụp xuống, nhưng cũng chính vì phạm vi quá lớn nên bình thường Giang Trạc rất ít khi sử dụng.

Chú quyết vừa được niệm lên, tốc độ di chuyển của lăng mộ quả nhiên chậm lại, giống như chân bị lún vào cát, ngay cả động tác cũng trở nên chậm chạp.

Nhân cơ hội này, Giang Trạc lại thi triển một chú thuật khác: "Thái Phong!"

Tuy nhiên, hiệu quả mà Thái Phong mang lại chỉ khiến mộ thất dừng lại trong giây lát, thậm chí không thể khiến nó lùi lại. Tim Giang Trạc hơi chùng xuống: Ngay cả Thái Phong cũng không thể thổi bay, thứ này e rằng còn lớn hơn y tưởng tượng.

May mà phạm vi của Trầm Sa đủ rộng, mộ thất bị sa lầy trong đó, nửa ngày cũng không thể di chuyển.

Giang Trạc nói: "Ông mai hao tâm tổn trí tập hợp Tam Hỏa, chắc chắn có liên quan đến dị tượng này, chúng ta phải dập tắt chân hỏa của bằng hữu kia trước."

"Bằng hữu kia" chính là An Nô, hắn đang nằm sấp ở góc tường, dù trong mộ có chấn động đến đâu cũng không hề nhúc nhích. Lạc Tư trực tiếp vẽ một lá bùa không, mượn lực kéo An Nô đến trước mặt. Chân Hỏa Viêm Dương đã thiêu rụi áo dài tay nhỏ của An Nô, hắn ta vốn là một bộ xương, giờ trông như một bó củi.

Giang Trạc muốn dập lửa, nhưng Bà Sa môn chủ tu nghiệp hỏa kiếm, trong mười hai chú thuật phụ trợ không có cái nào liên quan đến nước. Y đành dùng quạt xếp quạt tới tấp về phía An Nô, miệng lẩm bẩm: "Vị bằng hữu này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại!"

Minh Phiên có tác dụng kinh hồn bạt vía, ai ngờ Viêm Dương Chân Hỏa lại cứng đầu, nghe y kêu réo, lại bị y quạt gió, bỗng nhiên càng cháy dữ dội hơn. Trong lăng mộ nóng đến mức ướt mồ hôi, bùa chú bốn phía lúc sáng lúc tối, nếu cứ để lửa cháy tiếp như vậy, bọn họ thật sự sẽ bị hiến tế mất!

Giang Trạc thấy Minh Phiên không có tác dụng, liền hỏi: "Có loại nước nào mạnh hơn không?"

Lạc Tư nói: "Có thì có, nhưng một lòng bàn tay không vẽ hết..."

Giang Trạc "soạt" một cái xắn tay áo lên, đưa cả hai bàn tay và cánh tay cho Lạc Tư: "Cả hai tay đều cho ngươi đấy, đủ vẽ chưa?"

Lạc Tư nhìn chằm chằm bàn tay và cổ tay y, bỗng nhiên mỉm cười, mi tâm thoáng nét bùi ngùi: "Đồ ngốc này... ta vẽ 'Hải Xuyên' cho ngươi vậy."

Nói xong, hắn nắm lấy cổ tay Giang Trạc, giống như đó là thứ quý giá, chậm rãi vẽ một ký tự trên lòng bàn tay y.

"Hải Xuyên" cũng giống như "Hung Phái", đều là cổ quyết của tộc Khổ Ô. Nếu như Hung Phái triệu hồi sóng lớn thì Hải Xuyên biến đất liền thành biển cả. Theo truyền thuyết, trước khi núi Đông Chiếu sập, trên đỉnh núi là biển trời vô tận, và Hải Xuyên chính là chú pháp mà tộc Khổ Ô học được từ mật ngữ của biển trời, vì vậy uy lực rất lớn.

Giang Trạc nói: "Khoan đã, lăng mộ chỉ lớn vừa vừa, ngươi dùng 'Hải Xuyên', không biết Chân Hỏa có tắt hay không, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ bị chết đuối trước."

Lạc Tư chỉ vào An Nô: "Ngươi dùng một phần mười sức mạnh, chỉ nhấn chìm hắn thôi."

Giang Trạc lập tức nói: "Là ngươi nói đấy nhé–– Vị bằng hữu này, đắc tội rồi !"

Ai ngờ "Hải Xuyên" thật sự uy lực khủng khiếp, vừa thi triển đã đánh vỡ lăng mộ! Ba người chưa kịp phản ứng đã bị sóng dữ cuốn ra ngoài, chỉ nghe "ùm ùm" mấy tiếng, bọn họ lần lượt rơi xuống nước, thì ra ngay cả bãi cát bên ngoài cũng bị nhấn chìm!

Giang Trạc không biết bơi, y sợ nước nhất, vì y không cha không mẹ, lúc nhỏ bị lừa xuống sông Kỳ Nguyện, suýt nữa thì chết đuối. Sau đó lên núi Bắc Lộ, ban đêm vẫn thường mơ thấy sông Kỳ Nguyện, con sông đó vốn từ lạch trời chảy ra, tên thật là sông "Oán Khí", trong đó chết rất nhiều người, tà khí rất nặng, khiến y bệnh nặng. Cũng chính vì vậy, bùa chú đầu tiên mà sư phụ dạy y vẽ chính bùa tránh nước, y học xong rồi mới bớt sợ nước–– Hôm đó ở Minh Công Lĩnh, thấy y nhảy xuống sông Hắc Xà, Thiên Nam Tinh vội vàng ngăn cản, thật ra là vì lý do này.

Vừa rơi xuống nước, Giang Trạc đã run bần bật. Nước do Hải Xuyên triệu hồi lạnh buốt, khiến y nhớ đến sông Kỳ Nguyện. Y sặc nước hai lần, quyết định vẽ cho mình một lá bùa tránh nước, nhưng còn chưa kịp động tay, cổ tay đã bị siết chặt, bị kéo thẳng lên lên mặt nước.

Lạc Tư vớt được người, không dừng lại một giây, khi Giang Trạc còn đang thở hổn hển, hai người đã trèo lên bờ.

"Khụ, khụ..." Giang Trạc thở không ra hơi, "Cảm ơn cảm ơn... ta... An Nô đâu?"

Lạc Tư quay đầu kéo hòm gỗ lại, An Nô bị buộc vào một sợi dây hòm, hắn đối với người khác không khách khí một chút nào, ngay cả chạm cũng không chạm.

Giang Trạc nói: "Cái hòm của ngươi... khụ... khụ! Sao lúc thì chạm được, lúc lại không chạm được vậy!"

Lạc Tư buông tay y ra: "Bên trong có dán bùa, cho chạm hay không là tuỳ ta thích."

Giang Trạc kéo sợi dây thừng lại, thấy An Nô buông thõng tứ chi, cúi gằm mặt xuống: "Xong rồi, từ bó củi biến thành nắm tro, vị bằng hữu này chắc không còn thở nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!