["Chờ một lát, ta sẽ lấy cho ngươi."]
Editor: Gấu Gầy
Giang Trạc dựng quạt xếp lên, nghiêng đầu nhỏ giọng đáp: "Chờ một lát, ta sẽ lấy cho ngươi."
Hai người bốn tay, mỗi tay một việc, chen chúc trong chiếc giường đá chật hẹp, nói là nghe lén, nhưng lại có chút mờ ám như đang lén lút vụng trộm. Lạc Tư thở nhẹ, sau khi gọi "Tri Ẩn" xong, rất biết ý không động đậy nữa. Nhưng dù hắn thở nhẹ đến đâu, hơi nóng phả ra vẫn tập trung bên tai Giang Trạc, nảy sinh cảm giác có chút mập mờ, muốn nói lại thôi.
Hắn trông thì ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại rất tùy ý, cứ nhìn chằm chằm vào Giang Trạc, từ vành tai nhìn dần đến đuôi mắt. Đuôi mắt phải của Giang Trạc không có dấu ấn đỏ, khi y hơi rũ mắt, màu hổ phách nửa khép hờ, dù không có biểu cảm gì cũng toát lên vẻ phong lưu khó giấu.
Lạc Tư nhìn thấy vậy, bỗng nhiên đổi ý, ghé sát tai y nói: "... Được."
Tiếng "được" trầm thấp của hắn chui vào tai Giang Trạc vừa ngọt vừa tê, hoà cùng hơi thở phả vào tai y nóng rực. Trong bóng tối, chỉ nghe thấy hình như hắn đang cười, nhưng không rõ liệu có phải cố ý hay không.
ông mai giả gái nào biết dưới mông mình lại có một màn hay như vậy, gã đang run rẩy toàn thân, gọi đứt quãng: "An Nô... An Nô tốt của ta... mau ra đây! Ngươi mà không ra, ta sẽ chết cóng mất!"
"Lạch cạch lạch cạch."
Bộ xương trắng nằm rải rác trên mặt đất nghe tiếng gọi lập tức đứng dậy, từng khúc xương lắp ghép vào nhau, biến thành một bộ xương hoàn chỉnh, chính là bộ xương trắng vừa bị sóng đánh tan. Bộ xương trắng nhặt áo choàng trên đất khoác lên vai, giọng nói khàn khàn: "Ta đến rồi, ngươi đừng kêu nữa."
Ông mai giả gái vừa nhìn thấy hắn liền run rẩy dữ dội hơn, như vừa mới bò ra từ hầm băng, ỉ ôi năn nỉ: "An Nô, đốt chút Viêm Dương Chân Hỏa cho ta đi."
An Nô hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Gã co ro trong áo choàng: "Ta, ta bị linh quan cực kỳ lợi hại túm lấy hai chân, bị ác khí của chúng quấn lấy, bây giờ như rơi vào hầm băng, cảm thấy rất lạnh, rất lạnh!"
"Linh quan cực kỳ lợi hại" trong miệng gã chắc chắn là hai con mà Giang Trạc đã triệu hồi bằng chú "Tương Phùng" lần thứ hai. Nhưng kỳ quái là, những linh quan này đều là địa linh, địa linh ăn tiền giấy cúng, bắt người sống chỉ kéo đi, chỉ có bắt người chết mới hiệu quả, chẳng lẽ ông mai giả gái này là người chết?
An Nô đi đến bên giường, nhận ra điều gì đó: "Ta thấy vết thương trên chân ngươi không lớn, không thể gây ra thương thế như vậy. Ngươi nói thật đi, có phải ngươi lại ăn linh quan của người ta rồi không?"
Ông mai giả gái không thể giấu được nữa, đành phải thừa nhận: "Ta, ta cũng không muốn ăn! Là tiểu tử kia không biết nặng nhẹ, vừa ra tay đã dùng 'Tương Phùng', gọi hai linh quan nhỏ đến kéo chân ta. Ta thấy hai linh quan nhỏ đó trông ngon quá, nhất thời không nhịn được..."
Giang Trạc nghe thấy buồn cười, thầm nghĩ gã ăn thì cứ ăn, còn phải làm bộ, lý do lý trấu nhiều như vậy. Nhưng từ lời nói của gã có thể suy đoán, dường như gã thường xuyên ăn những thứ này. Điều này khiến Giang Trạc nhớ đến thư sinh ở Minh Công Lĩnh, hắn cũng thích "ăn".
An Nô nói: "Mỗi lần ngươi ăn xong đều mặt mày xanh xao, đau bụng quằn quại, cần gì phải như vậy?"
Ông mai giả gái nói: "Cần gì phải như vậy? Ngươi lại hỏi ta cần gì phải như vậy... Ta vì cái gì? Ngươi còn không biết sao!"
An Nô im lặng một lúc, rồi nói: "Nếu là vì ta, ngươi không cần phải làm như vậy. Ta người không ra người, ma không ra ma, không đáng để ngươi phải hy sinh."
Ông mai giả gái vừa đau vừa lạnh, bèn nằm vật ra giường đá, cuộn tròn người lại, k** r*n không ngừng: "Ngươi có quan tâm đến ta không? Nếu chỉ muốn nói đạo lý thì mau cút đi! Ta... ta đau tới chết là đáng đời!"
Gã nói từng chữ từng câu đều dỗi hờn nũng nịu, khác hẳn với dáng vẻ bên ngoài, giống như vừa yêu vừa hận An Nô. Chỉ là gã nằm vật ra giường đá, lại làm khổ Giang Trạc ở bên dưới, còn phải giữ thăng bằng cho tấm đá.
An Nô nói: "Viêm Dương Chân Hỏa mỗi lần được thắp lên, ý thức của ta lại mất đi một phần..."
Ông mai giả gái vội nói: "Có đất Thái Thanh, ngươi sợ gì chứ? Ta nhất định sẽ giúp ngươi tái tạo thân xác! Chỉ là nếu ngươi không quan tâm ta, ta sẽ bị chết cóng ở đây... An Nô, nhanh lên đi!"
An Nô không nói gì.
Ông mai giả gái thấy vậy, lại giở trò: "Được, được! Ta sớm nên biết, người tộc Tự Hỏa các ngươi đều là lũ vong ân bội nghĩa, hôm đó ở bãi săn, ta nên mặc kệ bọn họ hành hạ ngươi, để ngươi chết đi!"
An Nô thở dài: "Ngươi đúng là không nên cứu ta, bây giờ chỉ còn lại mình ta sống sót, còn trong bộ dạng này nữa, chi bằng chết đi cho rồi."
Ông mai giả gái nói: "Là ta trao nhầm tình cảm, không quan tâm đến Đại Tế Ti, lại đi cứu ngươi! Vì cứu ngươi, ta đã dốc hết tâm can, mất cả hồn phách... Biết vậy hôm đó ta cũng chết quách cho rồi! Chết rồi thì không cần phải chịu đựng sự lạnh lùng của ngươi nữa!"
Nói tới đây, gã khóc lớn.
"Bãi săn nguy hiểm, lại còn có tên cẩu tặc Cảnh Luân. Vì ngươi, ta không cần mạng sống cõng ngươi chạy trốn, cuối cùng cũng trốn thoát, nhưng ngươi thì sao? Sao ngươi cứ như vậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!