Editor: Gấu Gầy
Lạc Tư một tay đỡ Giang Trạc, tiến lại gần hơn, vẫn truy hỏi đến cùng: "Em nói ta, rốt cuộc là ta nào?"
Hắn vẫn chưa tháo mũ giáp, đây là biểu tượng của Ngự Quân Thiên Hải. Lạc Tư thời kỳ này rất xấu xa, mỗi lần hôn Giang Trạc đều hung dữ và mạnh bạo.
"Từ trước đến nay chẳng phải chỉ có một mình huynh sao," Giang Trạc giơ hai tay lên đẩy mũ giáp của hắn, chóp mũi lại lượn quanh tai hắn, dọc theo bờ môi mỏng và sống mũi đang dần lộ ra, nói ngược lại, "Mùi giấm chua thật đấy."
Lạc Tư dùng ngón cái ấn xuống, giữ cằm y, chóp mũi hơi lệch, gần như chạm vào nhau: "Đã ngửi thấy rồi, sao còn chưa hôn ta?"
Hai mắt Giang Trạc dưới lớp lụa trắng khẽ nhắm lại, rõ ràng lúc nói chuyện đã chạm vào môi Lạc Tư, nhưng vẫn nói: "Bởi vì bịt mắt lại nên ta không nhìn thấy gì hết. Hôn huynh rất khó, là thế này sao?"
Y như có như không nâng cằm lên, môi chạm vào chóp mũi Lạc Tư, mưa không ngừng, khiến hơi thở chậm rãi của y cũng trở nên ẩm ướt. Mũ giáp chưa được đẩy ra hoàn toàn, Lạc Tư chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới. Hai người đều không nhìn thấy gì, bên tai ngoài tiếng mưa rơi liên miên chỉ còn lại tiếng thở thân mật của nhau.
"Không phải." Lạc Tư tăng thêm lực ở tay đang đỡ Giang Trạc, "Tri Ẩn, cẩn thận đấy, hôn nhầm là hỏng bét."
"Hỏng kiểu gì," cằm Giang Trạc hơi thu lại, từ chóp mũi trở về trước môi hắn, "như tối qua sao?"
Ngón tay cái Lạc Tư v**t v*, ôn lại cảm giác dưới đầu ngón tay: "Đây là đang khen ta sao?"
Giọt mưa từ cằm Giang Trạc chảy xuống ngực Ngự Quân, giáp bạc cứng rắn lạnh lẽo chạm vào th*n th* tr*n tr** của y, hai thái cực nóng lạnh. Y không trả lời ngay mà men theo ngón trỏ của Lạc Tư đến miệng hổ rồi cắn vào đó.
Xích bạc trên chiếc nhẫn mắc kẹt giữa răng, Giang Trạc nếm được vị của nước mưa. Y dựa theo ký ức vừa thoáng nhìn thấy in dấu lên ngón tay Lạc Tư. Đầu lưỡi mềm mại chạm vào những vết bỏng sau này, cùng với môi răng ấn xuống, như đang trả thù sự xâm phạm của Lạc Tư đêm qua.
Lạc Tư chậm rãi thở nhẹ hơn, nếu lộ ra đôi mắt, nhất định Giang Trạc sẽ cảm thấy bị xâm phạm gấp đôi, vết cắn này quả thực là một hình phạt
- Bởi vì Lạc Tư phải kiềm chế bản thân, có lẽ khoảnh khắc tiếp theo hắn sẽ biến thành Thái Thanh. Mà khi là Kiếp Tẫn Thần, hắn sẽ khiến mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi. Ra khỏi giấc mơ này, bên ngoài vẫn là núi Bắc Lộ, hắn không muốn lúc tỉnh lại thấy khắp nơi đều bị thiêu rụi thành tro bụi.
Hắn kéo tay lại gần, hai ngón tay dùng sức tách môi Giang Trạc ra, sau đó đưa ngón giữa và ngón trỏ vào, chặn đầu lưỡi đang làm loạn của Tri Ẩn.
Giang Trạc bị gai bạc trên nhẫn cọ vào. Y như mèo vỗ quýt hất bay mũ giáp của Lạc Tư, vốn là đang bày tỏ sự bất mãn, nào ngờ kết quả chẳng khác nào giải trừ phong ấn. Không còn mũ giáp, Lạc Tư lập tức rút ngón tay ra, nghiêng người hôn y.
Lưỡi răng chạm nhau, Giang Trạc nắm bừa tóc bạc, kéo cổ áo sau của Lạc Tư. Nhưng y lại là người xin tha trước, bị hắn đỡ lấy xoay nửa vòng, đè mạnh xuống giường.
Mưa và lầu gác hoàn toàn biến mất, tóc bạc từ vai Lạc Tư trượt xuống. Như một điềm báo nào đó, cảnh tượng lập tức thay đổi. Màn che tầng tầng phủ xuống đất, bao quanh bọn họ.
Tấm lụa trắng bịt mắt Giang Trạc rơi xuống. Y dùng hai tay nâng mặt Lạc Tư lên, ngẩng đầu giữa chăn gối xộc xệch: "Ta vừa dậy..."
Lạc Tư hôn lên cổ tay y, hơi thở nóng bỏng. Nhiệt độ này khiến Giang Trạc hoảng sợ. Y sợ nhất chính là Lạc Tư khi là Kiếp Tẫn Thần, bởi vì rất nóng. Trong chăn gối, Sóc Nguyệt Ly Hỏa sẽ như đom đóm điên cuồng mặc chủ nhân sai khiến.
Nếu chỉ là Ly Hỏa, Tri Ẩn còn có thể cười trừ, điều y không chịu nổi là Thái Thanh. Nụ hôn của Lạc Tư nóng bỏng, sự xâm phạm cũng vậy. Từ khi bọn họ trở thành tình nhân giữa trời đất, việc Giang Trạc rơi nước mắt trên giường đã thành chuyện thường tình
- Có lúc y ngậm băng, giữa chừng cũng biến thành dịch thể nuốt không kịp. Đến khi vùng eo tê dại, trên mặt đã sớm không phân biệt được nước mắt hay mồ hôi.
Lạc Tư l**m đuôi mắt y giống như y l**m vết thương của hắn. Ngân Nha (nanh bạc) của Nguyệt Thần vẫn còn trên trán. Giang Trạc kéo tấm lụa trắng, ba chấm đỏ ở đuôi mắt đã chín mọng.
"Huynh thua rồi," Giang Trạc đưa tay lên, định dùng lụa trắng ngăn Lạc Tư lại. Y th* d*c giữa những nụ hôn nặng nhẹ khác nhau của hắn, "ngọn lửa này ngay cả trong mơ cũng không khống chế được."
"Ta đã nói rồi," Lạc Tư thì thầm bên tai, như đã sớm lường trước, "hôn nhầm là hỏng bét, Tri Ẩn."
Tri Ẩn.
Tri—
Giang Trạc đang trên đỉnh sóng, chỉ là thứ khiến y run rẩy là sóng lửa.
Y thỉnh thoảng sẽ đáp lại hắn, gọi hắn là Thái Thanh, lại gọi hắn là Lạc Tư, đứt quãng mà oán hận triền miên.
Dây chuyền ngọc quanh eo đã sớm bị đứt, sự oán hận của Giang Trạc không thành tiếng. Đôi khi y sẽ nắm tóc bạc của Lạc Tư, điều khiển hắn nhanh chậm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!