Editor: Gấu Gầy
"Đây là Phá Hiêu," Ca Man đưa hai tay ra, "đây là Thái Phong. Sư phụ, nếu con tay trái niệm một chú, tay phải niệm một chú nữa, chẳng phải là song chú đồng thi triển, thiên hạ vô địch sao?"
Giang Tuyết Tình mắt không rời quyển sách: "Thế thì tốt quá rồi, đã đến lúc đến phiên Bà Sa môn chúng ta độc bá thiên hạ."
"Nếu đại sư tỷ có thể song chú đồng thi triển, vậy con cũng có thể song kiếm hợp bích," bím tóc Thiên Nam Tinh lắc lư giữa không trung, nàng ôm thanh kiếm gỗ, vui vẻ nói, "một tay con dùng kiếm Bà Sa Nghiệp Hỏa, tay kia dùng kiếm Lôi Cốt Côn Bằng!"
"Thứ cho ta nói thẳng," Giang Trạc treo ngược người, "con người chỉ có một miệng, một lưỡi, làm sao đồng thi triển song chú? Chú quyết dài như vậy, mượn không được linh năng thì hỏng việc."
Ca Man nói: "Trộn lẫn vào mà niệm."
"Nghe cũng có lý," Thiên Nam Tinh như có điều suy nghĩ, "nhưng mà đại sư tỷ, cái nào để trước, cái nào để sau? Trộn lẫn vào nhau có bị loạn xạ không?"
Giang Trạc nói: "Muội đừng hỏi nữa, tỷ ấy sắp..."
Ca Man hai tay mỗi tay niệm một chú, mở miệng liền hô: "Phá Thiên Thần Thái Linh Sư Dực Mạc Hoán Tùy Triệu Cuồng Hiêu Chi Cử!"
Giang Trạc và Thiên Nam Tinh đồng thanh la lớn: "Đại sư tỷ, tỷ niệm sai rồi!"
Đất bằng nổi cuồng phong cuốn cả ba người đang treo ngược lên không trung. Người ôm kiếm thì ôm kiếm, người bám lưới thì bám lưới, giống như ba con rối bị ném lên. Ai nấy la hét om sòm, trong chốc lát mấy câu "sư phụ", "hỏng rồi", "cứu mạng" vang vọng khắp núi rừng.
"Chưa học bò đã muốn chạy? Ba đứa các con ngay cả chú quyết đơn giản còn niệm không linh, vẫn nên chui ra khỏi cái lưới này trước đã." Giang Tuyết Tình đổi tay cầm quyển truyện tranh, đầu cũng không ngẩng lên, "Sư phụ chỉ dạy một lần, các con nhìn cho kỹ, đây là Thái Phong."
Cỏ cây trên núi bỗng nhiên nghiêng ngả, một luồng gió mạnh thổi tới, lại hất ba đứa lên cao.
Thiên Nam Tinh ở giữa không trung lớn tiếng nói: "Con không muốn bay đâu sư phụ!"
Ca Man vẫn đang niệm chú: "Phá Linh Sư Dực Mạc Triệu Cuồng Hiêu..."
Giang Trạc chen ở ngoài cùng phá lên cười: "Đại sư tỷ, tỷ lại niệm sai rồi!"
Ca Man bực mình: "Khó đọc như thế, ai mà nhớ nổi!"
Thiên Nam Tinh ôm chặt kiếm, bất lực: "Hai người đừng cãi nhau lúc này chứ!"
"Vậy mà các con còn rảnh rang cãi cọ," Giang Tuyết Tình cất quyển truyện tranh, khoanh một tay ra sau, mỉm cười, lại niệm một chú, "vậy sư phụ dạy thêm một thức nữa, các con xem, đây là Phần Hôi."
Nghiệp hỏa lập tức bao trùm lấy lưới, từ ngoài thiêu vào trong. Ba đứavừa rơi xuống vừa bị lửa bao vây.
Ca Man nắm lấy bím tóc, chuông đồng leng keng kêu không ngừng, nàng thổi mạnh vào đuôi tóc: "Chết rồi, tóc con cháy rồi!"
Giang Trạc và Thiên Nam Tinh vội vàng giúp nàng cầm bím tóc. Ba đứa phồng má thổi phù phù, thổi đến mức mắt hoa lên. Giang Trạc nói: "Lệnh Địa Quan, tỷ mau niệm Lệnh Địa Quan."
"Lệnh Địa Quan..." Ca Man túm tóc, "phía sau là gì? Ta không nhớ lệnh hành!"
Thấy nghiệp hỏa sắp thiêu đến quần áo, Thiên Nam Tinh nói: "A, là Lệnh Địa Quan Thính Triệu Hành Sát Na Chi Cử!"
"Lệnh Địa Quan Thính Triệu Hành Sát Na Chi Cử." Ca Man ngừng một lát, thấy tốc độ rơi của ba người không giảm, không khỏi kêu lên thảm thiết, "tiểu muội à, không có tác dụng!"
"Tỷ không niệm quyết!" Giang Trạc nắm chặt chuôi kiếm Bất Kinh, muốn dùng một thức "Bạt Phong" phá lưới, nào ngờ chuôi kiếm nặng nghìn cân, rút mãi không ra.
"Đã bảo các con học thuộc chú quyết rồi mà," Giang Tuyết Tình ung dung nói, "hôm nay chỉ được niệm chú, không được rút kiếm."
Ba đứa lập tức kêu to "ăn gian", "không được", "chết rồi". Tấm lưới như sao băng lửa cháy lao nhanh xuống đất.
"Lệnh Địa Quan Thính Triệu Hành Sát Na Chi Cử," hai tay áo Giang Trạc bốc cháy, y niệm quyết lại một lần nữa, "Lệnh Địa Quan Thính Triệu Hành Sát Na Chi Cử!"
Thiên Nam Tinh hỏi: "Địa Quan không có ở nhà sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!