[Trước Dòng Thời Gian]
Editor: Gấu Gầy
Khổng Bái Bì cảm thấy kinh ngạc, nhưng có Huyền Phục ở đây, dù Lý Tượng Lệnh đến thì đã sao? Gã trấn tĩnh lại, còn mỉa mai: "Lý chưởng môn đúng là khách quý, lần nào cũng thong thả đến muộn."
Giang Trạc mặc áo choàng cá lửa nổi bật, y không ngồi xuống mà nhìn Khổng Bái Bì: "Rõ ràng bọn ta đến ba người, sao ngươi chỉ chào Lý Tượng Lệnh?"
Khổng Bái Bì phẩy tay áo: "Tối nay trăm tông môn tụ hội, luận tư cách, ngươi chưa xứng nói chuyện với ta."
Lạc Tư đặt hòm gỗ xuống, tóc đen hơi ướt, nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn càng đậm. Hắn nghiêng đầu, không thèm để ý đến mọi người: "Tri Ấn, gặp sư phụ vui quá nên hòa nhã với cả chó mèo ven đường luôn à."
Giang Trạc phe phẩy U Dẫn, đôi mắt hổ phách ánh lên hơi nước bên ngoài điện, ẩm ướt mông lung. Y khép hờ mắt nhìn cây quạt, chẳng coi ai ra gì: "Ai nói không phải chứ. Thiếu gia bằng lòng cho hắn cơ hội nói vài câu, nhưng hắn lại không thèm."
Cảnh Luân chỉ vào Giang Trạc, nghiến răng nghiến lợi: "Giang Tri Ẩn, ngươi còn dám đến đây!"
Bím tóc Ca Man đung đưa giữa không trung: "Lời này của ngươi thật vô nghĩa, ngươi nên nói, 'Giang Tứ, có phải ngươi đã giết huynh trưởng của ta không', đó là sự thật, hắn chắc chắn sẽ gật đầu, rồi ngươi chẳng cần phí lời, cứ thẳng tay động thủ. Hắn là tên thiếu gia hách dịch, thấy ngươi ra tay chẳng những không giải thích mà còn mỉa mai ngươi thậm tệ. Như vậy có phải tốt hơn không? Ngươi lại hỏi 'ngươi còn dám đến đây', chẳng phải cổ vũ uy phong cho hắn sao?
Còn làm hắn ra vẻ gan dạ nữa."
"Ta gan dạ thật mà," Giang Trạc ngẩng đầu lên, rất thành thật, "Hắn khen đúng đấy."
Ca Man ném ra hai đồng xu: "Một mình đến mới gọi là gan dạ, sao các ngươi lại đến hai người?"
"Bây giờ khác xưa rồi," Lạc Tư bắt lấy một đồng xu, lật lại, "Đại sư tỷ chưa nghe nói sao? Bây giờ chúng ta cấu kết làm bậy, tư thông với nhau, đương nhiên đi đâu cũng phải có đôi có cặp."
Ba người ngươi một câu ta một câu, cứ như đang trò chuyện trên bàn ăn. Cảnh Luân tức giận, rút sáo xương ra định thổi.
"Ta khuyên ngươi," Lạc Tư nhẹ nhàng ném đồng xu đi, "Đừng ở đây làm ta mất hứng, tiếng sáo này ta nghe một lần đã thấy phiền rồi."
Đồng xu xoay tròn trên không trung. Cảnh Luân đặt sáo lên môi, vừa thổi một hơi——
"Rắc!"
Sáo xương nứt toác, âm điệu lệch đi. Màn che trong đại điện bay phần phật, mấy cây đèn nến dùng để chiếu sáng đột nhiên chuyển sang màu xanh âm u, cả yến tiệc biến thành điện thờ ma quỷ. Vô số oán hồn từ bốn phương tám hướng tràn vào, khiến mọi người ngã nhào, la hét ầm ĩ.
"Á ááá!"
"Lạnh quá, lạnh quá!"
"Là oán hồn, mau niệm chú cứu ta!"
Đinh!
Đồng xu rơi xuống tay Lạc Tư, mắt hắn sâu hút, mang theo tà khí: "Trò vặt. Mọi người, đừng quỳ nữa."
Theo lời hắn, cây đèn nến lại đột nhiên trở về ngọn lửa bình thường. Màn che buông xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ có bàn ghế trong đại điện bị lật đổ, Quỷ Sư, Quỷ Thánh đều chật vật, như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Chiêu thức kỳ dị!
Khổng Bái Bì lau rượu trên tay áo, trong lòng kinh hãi, trăm tông môn bên phải cũng vô cùng hoảng sợ.
Cả điện im lặng, chỉ có Huyền Phục vỗ tay, khen ngợi: "Ngươi thật sự là bậc thầy điều khiển quỷ, chỉ cần một đồng xu là có thể điều khiển oán hồn. Thần thông lợi hại thế này thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Lạc Tư nói: "Ngươi triệu tập trăm tông, bày mưu tính kế tối nay, chẳng phải vì muốn xem thần thông của ta sao?"
Huyền Phục nghiêng mặt mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, giống hệt lúc gã thao túng Hương Thần năm xưa. Khuôn mặt gã dưới ánh đèn lồng ẩn chứa vẻ lạnh lùng châm biếm.
"Lời này là ngươi nói," Huyền Phục nhẹ giọng, "Chư vị, những chuyện vừa rồi đều là lời nói một phía của Thiên Mệnh ti ta, nói ra chưa đủ để chư vị tin tưởng hoàn toàn. Nhưng giờ chính chủ đã xuất hiện, chắc không cần ta chứng minh thêm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!