Chương 13: (Vô Đề)

[Văn Bút Tượng. "Huynh đệ tốt, khẩu khí lớn thật đấy."]

Editor: Gấu Gầy

Ra khỏi hẻm, người trên đường phố tấp nập, nối liền không dứt. Giang Trạc rẽ trái rẽ phải, cảm thấy nơi nào cũng lộng lẫy, treo đèn kết hoa, nhìn đến hoa cả mắt. Y đang khó xử, bỗng nhiên thấy bên đường có một quán trà, liền nói: "Còn phải đi một lúc nữa, ta mời ngươi uống trà!"

Nói xong, không đợi Lạc Tư trả lời, Giang Trạc lập tức kéo hắn đi qua. Chủ quán thấy có khách đến, vội vàng rụt cái đầu đang xem náo nhiệt lại, mời hai người họ ngồi xuống.

Quán trà kiểu này ở Di thành rất phổ biến, đều là dựng tạm, bán chút trà thuốc giúp người ta giải khát. Giang Trạc gọi hai chén trà, nhân lúc Lạc Tư đang uống, lặng lẽ hỏi chủ quán vị trí của phố Tử Hư.

Chủ quán suy nghĩ một lúc: "Không giấu gì khách quan, nhà tiểu nhân ở gần Tây Miếu, vì tối nay có trận tranh nguyên mới được bày quán bán trà ở đây. Phố Tử Hư mà ngài nói, tiểu nhân thật sự chưa từng nghe qua, có lẽ là nơi ở của quý thân tiên tông."

Giang Trạc nói: "Quý thân tiên tông là gì? Bọn họ ở chỗ nào?"

Chủ quán nói: "Khách quan là người đến từ phía bắc phải không? Hai châu gần phía nam chúng ta đã phân chia hộ tịch từ lâu rồi. Bây giờ kỹ nữ, đồ tể, công nhân, thương nhân đều gọi là 'tiện hộ', tiểu nhân chính là tiện hộ. Những vị như Đào công chính là 'quý thân', còn 'tiên tông', nói một câu mạo phạm khách quan, ngài chính là tiên tông đấy ạ!"

Ông ta thấy Giang Trạc có vẻ hứng thú, bèn kể tỉ mỉ về việc phân chia hộ tịch. Thì ra từ khi Thiên Mệnh ti đóng quân ở hai châu gần phía nam này, đã phân chia người ở hai châu thành sáu cấp bậc, lần lượt là tảng nô, tiện hộ, lương dân, quý thân, tiên tông và Đại Tắc Quan. Trong đó tảng nô là đáng thương nhất, không chỉ phải làm nô bộc cho người ta mà còn bị mua bán. Còn tiện hộ, ngày thường đều bị hạn chế ở ngoại ô, không được phép đi lại lung tung.

Giang Trạc đã hiểu, trước kia y chưa từng thấy cách phân chia như vậy, càng không ngờ Thiên Mệnh ti lại trơ trẽn như thế, coi người khác là nô lệ, là tiện dân, còn tự phong mình là người cao quý nhất, tôn quý nhất.

Chủ quán cũng sợ họa từ miệng mà ra, nói xong việc phân chia hộ tịch liền chuyển chủ đề, chỉ nói với Giang Trạc: "Khách quan cứ đi dọc theo con phố này, đến phía trước xem thử, bên đó đều là nơi ở của quý thân tiên tông, có lẽ có phố Tử Hư mà ngài tìm."

Giang Trạc cám ơn rồi quay trở lại, thấy Lạc Tư vừa uống cạn ngụm trà cuối cùng, y hỏi: "Ngon không?"

Lạc Tư chia chén trà ra uống mười mấy ngụm, cuối cùng cũng đợi được người quay lại. Hắn nhấc mí mắt lên, nhìn Giang Trạc: "Cũng được, chúng ta tiếp tục đi sao?"

Giang Trạc nói: "Đi... ừm, đi về phía trước."

Lúc này, người xung quanh càng lúc càng đông, như một cái xoáy nước, suýt chút nữa lật đổ quán trà. Hai người đừng nói là đi về phía trước, ngay cả muốn bước ra ngoài cũng khó. Lạc Tư sát cánh cùng y, đột nhiên hỏi: "Người đến từ phía đó cũng là bạn của ngươi sao?"

Giang Trạc uống quá nhiều rượu, không hiểu rõ "phía đó" là phía nào, nhìn quanh một vòng, mới thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám đông. Khuôn mặt đó vừa nhìn thấy Giang Trạc liền cau mày mắng: "()&@!%?"

Giang Trạc khó hiểu: "Hắn nói gì?"

Lạc Tư nói: "Khen ngươi đấy."

Tiểu Đào Công vẫn đang mắng nhiếc không ngừng, thấy hai người không phản ứng, bỗng nhiên vung tay lên, chỉ vào bọn họ, hét lên với đám người hai bên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chết hả, bắt lấy bọn chúng cho ta!"

Lạc Tư nói: "Câu này ngươi đã nghe rõ chưa?"

Giang Trạc một tay nắm lấy cánh tay Lạc Tư, một tay rút quạt xếp ra: "Nghe rõ rồi, Đốn––"

Y vốn định hô "Đốn Hãm", nhưng xung quanh toàn là người, nếu đất sụp xuống, dân thường biết làm sao? Chần chừ một chút, quỷ sư mà Tiểu Đào Công phái đến đã tới nơi!

"Đồ đáng ghét, đồ chó rơi xuống nước," Giang Trạc kéo Lạc Tư né tránh sang hai bên, cười nói, "Đi theo thiếu gia làm gì, muốn xin xương xẩu gặm sao?"

Tiểu Đào Công mắng: "Ta ghét nhất cái miệng của hắn, cắt lưỡi hắn cho ta!"

Bốn quỷ sư mới đến đều là cao thủ, bọn họ lao đến như sói, đứng thành hình vuông bao vây Giang Trạc và Lạc Tư, sau đó cùng nhau niệm chú: "Thúc Hồn!"

Đến một người Giang Trạc không sợ, đến hai người y cũng không lo, nhưng đến ba bốn người thì thật sự phiền phức, hơn nữa trên đường này người qua kẻ lại, y căn bản không thể thi triển! Trong lúc nguy cấp, y mở quạt xếp ra, niệm: "Thái Phong!"

Một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, đẩy tất cả dân chúng xung quanh ra xa, lấy quán trà làm trung tâm, tạo thành một khoảng trống. Bốn quỷ sư bị gió tấn công, bất đắc dĩ phải cùng nhau lùi lại, nhưng bọn họ đều là tinh anh, chẳng những không hề hoảng loạn mà còn phản công: "Quấn Thân!"

"Quấn Thân" cũng là chú quyết của quỷ sư, có thể triệu hồi vong hồn trợ giúp, quấn chặt người bị yểm chú, khiến hai tay họ bị trói buộc, chỉ có thể đứng im mặc cho người ta chém giết.

Chú thuật này vừa thi triển, tay chân Giang Trạc quả nhiên nặng trĩu, y bèn đổi chú quyết: "Phần Hôi!"

Tay áo, vạt áo của y lập tức bốc cháy nghiệp hỏa, cá lửa lấp lánh, thiêu cháy sạch sẽ những vong hồn dám chạm vào y. Y vung tay áo, phủi bụi: "Có câu "đường hẹp gặp nhau, ai gan thì thắng", các ngươi đứng xa như vậy làm gì? Lại đây đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!