[Gà ba chân. Mọi người đều gấp thành chim.]
Editor: Gấu Gầy
Trời càng lúc càng âm u, Giang Trạc đi dọc bờ sông, tiện tay lấy từ trong tay áo ra hai tờ giấy phù, gấp thành hình con gà ba chân. Y đặt con gà ba chân xuống đất, ra lệnh: "Đi, tìm tiểu sư muội giúp ta."
Con gà ba chân vừa chạm đất liền vỗ cánh, "lạch bà lạch bạch" chạy vào rừng. Giang Trạc đứng tại chỗ đợi một lúc, lại lấy người giấy nhỏ ra, hỏi: "Huynh đệ, ta gấp ngươi được không?"
Người giấy nhỏ vừa mới chứng kiến tài nghệ gấp giấy của Giang Trạc, lúc này thấy đến lượt mình, vội vàng làm bộ yếu ớt, sợ y nhất thời hứng lên, gấp mình thành thứ gì đó kỳ quái.
Giang Trạc bị hắn chọc cười, tò mò hắn ngoài người giấy ra, hắn còn có thể nhập vào thứ gì khác không, đang định hỏi, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng truyền đến một tiếng chuông. Âm thanh "leng keng", "leng keng" từ xa đến gần, không lâu sau, Thiên Nam Tinh từ trong rừng chui ra.
Giang Trạc cảm thán: "Con gà ba chân này thật là hữu dụng."
Thiên Nam Tinh kéo theo kiệu hoa, khuôn mặt lạnh lùng: "Vừa rồi ồn ào quá, ta đoán là Thiên Mệnh ti đến rồi, nơi này lại ở trong địa phận Trì Châu, người đến chắc chắn là Nguyệt Minh sư bá và Giang Bạch sư thúc. Lúc mấy người đánh nhau, ta đang ở bên cạnh xem, thấy huynh chạy về hướng này nên mới chạy theo."
Giang Trạc nói: "Tốt, may mà muội không lộ diện, nếu không Nguyệt Minh sư bá lại kêu muội chuyển sang môn hạ của ông ấy. Nhưng ở đây nhiều người như vậy, sao muội biết con gà ba chân này là ta thả?"
Thiên Nam Tinh nhìn con gà ba chân nhảy nhót quanh chân, giọng điệu phức tạp: "Ta biết... bởi vì mọi người đều gấp thành chim."
Giang Trạc nhấc con gà ba chân lên: "Thật ra nó cũng là chim, biết bay đấy nhé, muội xem."
Y buông tay, con gà ba chân vỗ cánh loạn xạ, loạng choạng bay lên rồi đâm đầu vào một cái cây, biến thành một tờ giấy nhăn nhúm, hỏng hoàn toàn.
Thiên Nam Tinh không nói nên lời, sợ y tiếp tục chủ đề này, bèn quay đầu, chỉ vào kiệu hoa phía sau: "Cô nương này rất tốt, chúng ta phải an táng cô ấy."
Giang Trạc cũng có ý này: "Đợi Minh Công tan biến xong, Thiên Mệnh ti chắc chắn sẽ chọn một 'kế thần', đến lúc đó chúng ta đi theo hướng ngược lại."
Đây là một hiện tượng kỳ lạ. Trước kia chưa có Thiên Mệnh ti, một khi thần linh tan biến, kế thần sẽ tự động xuất hiện, không cần ai nhúng tay vào. Nhưng sau khi Thiên Mệnh ti xuất hiện, các thần linh ở khắp nơi đều bị gắn danh bài, kế thần cũng không còn tự nhiên xuất hiện nữa.
Sư phụ thường nói, thần linh là sinh linh được đất đai lựa chọn, vì được đất đai ban ơn nên bảo vệ đất đai, giữa bọn họ có một quy tắc riêng. Thiên Mệnh ti làm việc trái với lẽ trời, sửa đổi thiên đạo, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.
Hai người lần lượt chỉ trích Thiên Mệnh ti một hồi, không quay lại bến đò nữa mà đi sâu vào Minh Công Lĩnh. Nửa đêm gió to mưa lớn, hiện tượng dị thường trên trời kéo dài đến ngày hôm sau, khi kết thúc, Giang Trạc và Thiên Nam Tinh đã đến bờ sông Lao Tâm. Nơi này núi non trùng điệp, cây cối xanh tươi, vì ít người lui tới nên có rất nhiều sơn linh ở đây vui chơi đùa giỡn.
Giang Trạc nặn ra mười mấy người đất, mỗi con một kiểu, sau khi dán phù chú lên càng thêm kỳ lạ. May mà những hồn ma không chê, lần lượt chui vào trong người đất, biến thành một đám sơn linh chạy nhảy. Giang Trạc chắp tay chào bọn họ: "Các vị tỷ muội, nơi này linh khí dồi dào, cũng coi như là nơi tốt. Ta được Minh Công nhờ vả, đưa các cô đến đây, cũng nên cáo biệt rồi."
Đám sơn linh nhỏ nhìn nhau, chen chúc đến trước mặt Giang Trạc, cũng giơ tay chào y. Chào xong coi như từ biệt, sau đó bọn họ chạy vào đám cỏ cây hoa lá, cũng không sợ người lạ, thì thầm với những sơn linh khác.
Thiên Nam Tinh nói: "Việc này đã xong, ta vẫn chưa hỏi, dưới sông có tim đèn của đèn dẫn đường không?"
Nghe nàng nhắc đến chuyện này, Giang Trạc lấy đèn dẫn đường ra, đưa cho nàng xem: "Không có tim đèn, chỉ có mộ của trưởng lão Hồ Quỷ. Cây đèn này không biết bị người ta làm gì, ác linh bên trong hung dữ vô cùng, ngay cả lời ta cũng không nghe."
Thiên Nam Tinh nhận lấy cây đèn, quan sát một hồi, không nhìn ra gì, đành phải nói: "Vốn tưởng rằng ở Minh Công Lĩnh sẽ có manh mối, bây giờ xem ra, vẫn phải đi nơi khác."
Trong lúc hai người nói chuyện, sơn linh xung quanh đều vây lại. Những sơn linh này lâu ngày không gặp người, không có ác ý, chỉ là tò mò. Bọn họ leo lên vỏ kiếm của Thiên Nam Tinh, lại kéo tay áo Giang Trạc, nhìn hai người từ trên xuống dưới. Tay áo Giang Trạc bị bọn họ kéo ra rồi cúi đầu nhìn, vảy, giấy phù bên trong đều rớt xuống, ngay cả người giấy nhỏ cũng đang thẫn thờ ngồi trên đất.
Giang Trạc nhân cơ hội giới thiệu: "Ta nhặt được một người huynh đệ, muội xem..."
Y vừa nói đến đây, người giấy nhỏ liền bị mấy sơn linh tranh giành. Bọn họ không ai nhường ai, khiến người giấy nhỏ đứng cũng không vững, lắc lư cái đầu. Sơn linh tranh giành đến mức, chỉ nghe thấy "xoẹt" một tiếng, người giấy nhỏ bị xé làm đôi!
Giang Trạc thầm nghĩ: Hỏng rồi!
Y vội vàng nhặt người giấy nhỏ lên, nhưng người giấy nhỏ đã bị xé thành hai mảnh giấy nhỏ, nằm mềm oặt trong lòng bàn tay y, không nhúc nhích. Y đưa hai mảnh giấy nhỏ lên trước mặt, gọi mấy tiếng "huynh đệ", đối phương đều không có phản ứng.
Đám sơn linh biết mình gây chuyện, lập tức chạy toán loạn, biến mất không thấy tăm hơi.
Giang Trạc niệm chú vá lại, nhưng hoàn toàn vô dụng, hai mảnh giấy nhỏ mềm nhũn, mặc cho y ghép lại.
Thiên Nam Tinh nói: "Tứ ca, huynh đệ của huynh chắc là giận rồi, không chào tạm biệt đã ra đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!