Chương 9: (Vô Đề)

Ta siết chặt cung trong tay, bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng sóng ngầm cuộn trào.

Ta biết mình đã đặt cược đúng.

Một màn hôm nay, không chỉ khiến Tạ Dự để mắt tới ta, mà ngay cả Chiêu Hoa công chúa cũng sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.

Song trong niềm hân hoan ấy, lòng ta lại quặn thắt.

Ta nhìn về phía góc sân, nơi Tống Hoài Ngọc vẫn còn ngồi bệt trên đất, hoảng loạn đến mức mất kiểm soát, nước tiểu loang ướt váy áo, đến giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bộ cung pháp ta dùng hôm nay, thuở nhỏ, chính nàng là người đầu tiên dạy ta khi ta mới lên năm.

Kỹ thuật b.ắ. n cung của nàng từng vượt xa ta rất nhiều, dũng khí cũng không phải dạng vừa.

Thế mà hôm nay, nàng sợ đến mức cung cũng cầm không vững.

Một người nhát gan sợ hãi đến vậy, tuyệt đối không phải là tỷ tỷ của ta.

Giờ ta có thể khẳng định người trước mắt đã không còn là A tỷ năm xưa của ta nữa.

Vậy nên, với kẻ này ta tuyệt đối không cần nương tay!

18

Tạ Dự vươn tay về phía ta, ra hiệu bảo ta rời khỏi trường thú.

Ta đang định lui bước, thì từ cánh cửa bên trái bỗng có một bóng người nhỏ bé lao ra, là tiểu vương tử, con trai út của Chiêu Hoa công chúa!

Từ vị trí của ta có thể nhìn rõ, ngoài cánh cửa kia rõ ràng có kẻ cố tình ôm tiểu vương tử tới đặt ngay trước lối vào trường thú!

Hồng Trần Vô Định

Kiếp trước, khi tin tiểu vương tử bị voi giẫm c.h.ế. t trong trường thú truyền ra, tất thảy đều cho là hoang đường.

Trường thú canh phòng nghiêm ngặt, bốn bề đều có người chứng kiến, làm sao có thể để một hoàng tử nhỏ tuổi lạc vào?

Khả năng duy nhất là có kẻ cố ý muốn công chúa đoạn tử tuyệt tôn.

Chờ đến lúc mọi người phản ứng kịp, thì tiểu vương tử đã tay lắc lư cái trống nhỏ, nghiêng ngả bước vào giữa trường thú.

Đúng lúc ấy, con voi vốn đang nằm sóng soài dưới đất đột nhiên ngẩng đầu, mắt đỏ như máu, gầm vang đứng dậy!

Đôi mắt đỏ rực khóa chặt lấy thân hình bé nhỏ kia, một tiếng rống sắc lẻm xé rách không gian, cặp ngà nhọn hoắt lao thẳng về phía tiểu vương tử!

Công chúa kinh hãi hét lên: "Con ta!!"

Ta lập tức xông tới, ôm chặt lấy tiểu vương tử vào lòng, dùng thân mình che chắn cho hài tử.

Khóe mắt ta thoáng thấy trưởng tỷ lăn lộn bò dậy, cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi trường thú.

Con voi rống giận, mùi tanh hôi từ cái miệng dính m.á. u phả thẳng vào sau lưng ta.

Ta nhắm chặt mắt, hoặc thành hoặc bại, chỉ trong một đòn này.

Nhưng... đau đớn không ập tới như ta tưởng.

Ta mở choàng mắt, xoay người lại, chỉ thấy một thân ảnh dũng mãnh phi thân lên lưng voi, vung đoản đao đ.â. m xuyên con mắt còn lại, rồi tay không bẻ gãy cặp ngà nhọn dữ tợn kia.

Người đó chính là nhị ca, người mà ta đã sớm bố trí ẩn mình trong trường săn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!