Có người bên cạnh phản bác, nói công chúa vì nước hi sinh, không nên bị chế giễu.
Trưởng tỷ lại đáp hùng hồn:
"Gả cho nam nhân thì có gì là anh hùng?! Nếu công chúa thật sự lợi hại, thì nên ra trận chỉ huy tam quân, làm nữ tướng, mặc giáp ra trận, chứ không phải mượn chuyện hòa thân làm kiều thê để đổi lấy hòa bình!"
16
Năm xưa, công chúa không có thời gian so đo với nàng ta, nhưng hôm nay, nhìn thấy bộ dáng trưởng tỷ, công chúa lại nhớ đến mối hận cũ kia.
"Lời ngươi mỉa mai bổn cung năm đó, đến nay bổn cung vẫn còn nhớ rất rõ."
"Dù những năm gần đây ở nơi Bắc Di, nhưng cũng nghe không ít chuyện về trưởng nữ Tống gia."
"Nói rằng trưởng nữ Tống gia hành sự khác biệt, không giống nữ nhi khuê các tầm thường. Người người ca tụng ngươi cứng cỏi tự lập, có phong thái của nữ trung hào kiệt."
Công chúa liếc nhìn Hách Liên An một cái:
"Ngay cả Bắc Di vương cũng vì nghe danh ngươi mà sinh lòng ngưỡng mộ, ngày đêm nhắc đến, mong có ngày sang Đại Khải diện kiến nữ nhân như ngươi."
Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến Tống Hoài Ngọc những năm qua luôn hành sự phô trương.
Nàng ta suốt ngày treo câu "không dựa vào nam nhân" bên miệng, còn chê bai người khác là "kiều thê", trong thời đại này, hiếm có nữ tử nào tự vẽ mình thành kiểu mẫu như vậy.
Danh tiếng Tống Hoài Ngọc truyền xa đến tận Bắc Di, Bắc Di Vương quả nhiên vì thế mà sinh lòng tò mò.
Nàng ta đã đạt được mục đích. Kiếp trước, nghe tin nàng bị lưu đày, Bắc Di vương còn tự thân đến biên cảnh đón nàng về.
Còn kiếp này, nàng chưa bị lưu đày, thì hắn liền nhân dịp công chúa hồi cung về thăm, theo cùng về Đại Khải chỉ để tận mắt nhìn thấy vị "kỳ nữ" trong truyền thuyết này.
Thế nhưng trưởng tỷ lại chỉ để tâm đến mấy câu công chúa nói về việc Bắc Di vương ngưỡng mộ nàng.
Ánh mắt nàng không kiềm được nhìn về phía Hách Liên An, hai ánh mắt chạm nhau, khóe môi Bắc Di vương khẽ nhếch lên, rõ ràng có hứng thú.
"Ta đã đoạn thân với tội nhân Tống gia, nay tuy là thân nô, nhưng vẫn còn trong sạch."
Nàng ta cất giọng ngạo nghễ: "Dù làm nô tỳ, cũng quyết không cam phận."
Nàng ta gấp rút đoạn tuyệt với Tống gia, cũng là để đổi lấy cái thân phận trong sạch, dễ lọt vào mắt Hách Liên An, người theo chân công chúa về Đại Khải.
Nàng mong mỏi nhìn về phía Hách Liên An, chờ đợi hắn sẽ chủ động xin hoàng đế Đại Khải ban nàng cho hắn.
Thế nhưng còn chưa đợi Hách Liên An mở miệng, Chiêu Hoa công chúa đã cười nói trước:
"Tống Hoài Ngọc, ngươi đã kiên cường tự lập như thế, vậy hãy đại diện Đại Khải, bước ra thuần phục con voi kia đi."
Trưởng tỷ sững người: "Công chúa nói gì?"
Chiêu Hoa công chúa bật cười:
"Ngươi chẳng phải là kỳ nữ sao? Tự xưng mình là nữ tướng khí khái hào hùng kia mà? Để bổn cung xem thử, ngươi có thật có bản lĩnh hay không."
Ta kinh ngạc nhìn về phía Chiêu Hoa công chúa.
Công chúa trước kia hoạt bát cởi mở, chưa từng làm khó ai.
Sau năm năm hòa thân, nàng bị mài mòn đến mức ánh mắt không còn ánh sáng, dường như cũng không còn muốn bao dung với người từng làm nàng tổn thương.
Hoàng thất Đại Khải cũng không ai ngăn cản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!