Chương 6: (Vô Đề)

12

"Trưởng tỷ ngươi đã bất mãn như thế, hẳn là cũng chẳng thật tâm muốn làm nô tỳ cho ta."

"Chi bằng để ngươi tới hậu viện giặt y phục."

"Ngươi chẳng phải luôn miệng nói muốn dựa vào chính mình sao? Vậy để ta đây xem thử, trong cảnh khốn cùng như thế này, ngươi sẽ ngoi lên bằng cách nào."

Chỉ cần nàng vẫn còn ở trong tầm mắt của ta, thì vĩnh viễn không thể khuấy lên cơn sóng dữ như ở kiếp trước.

Tống Hoài Ngọc lại bật cười: "Ngươi tưởng ta sẽ để mặc ngươi muốn làm gì thì làm?"

Nói rồi, nàng đột nhiên quay người hướng về phía giả sơn, hành lễ: "Cung nghênh Trắc phi nương nương."

Từ phía sau giả sơn, một nữ nhân xinh đẹp ăn mặc quý phái bước ra, chính là Trắc phi của phủ Thần Vương, thứ nữ của Tể tướng: Triệu Dung Quân.

Trưởng tỷ đi đến bên cạnh nàng ta, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo:

"Đêm qua, ta trốn khỏi hậu viện, chính là được Trắc phi nương nương cứu về."

"Ta đã cùng nương nương trò chuyện suốt đêm, nương nương thương hại ta, nên đã thu ta làm nữ sử bậc nhất bên mình."

"Con nha đầu này, cách hành xử bản cung rất ưa nhìn." Triệu Trắc phi đưa mắt nhìn sang ta: "Ngươi là Tống cô nương mới vào phủ?"

Ta liền hành lễ cung kính, Triệu Trắc phi tiếp lời:

Hồng Trần Vô Định

"Bản cung là Trắc phi được phong danh chính ngôn thuận. Còn ngươi? Dù có được vương gia ân sủng, nhưng đến danh phận tiểu thiếp còn không có, ngay cả thông phòng cũng chẳng tính."

"Theo lễ, gặp bản cung, ngươi phải hành đại lễ quỳ bái mới đúng."

Nàng ta rõ ràng đang bênh vực trưởng tỷ, muốn thay nàng trút giận.

Không rõ đêm qua trưởng tỷ đã nói gì, khiến vị Trắc phi này lại căm ghét ta đến thế.

Giờ ta vẫn chưa đứng vững trong phủ Thần Vương, đúng như nàng ta nói, Tạ Dự dù giữ ta lại, nhưng chẳng hề ban cho danh phận chính thức.

Thế yếu, thì phải biết cúi đầu.

Ta liền quỳ xuống, cung kính dập đầu bái lạy.

"Hoài Ngọc nói, ngươi tâm cao hơn trời, vừa bám được cành cao Vương phủ đã quay đầu chèn ép trưởng tỷ mình. Hành vi tỷ muội tương tàn thế này, bản cung khinh thường nhất."

"Nếu ngươi còn dám ức h.i.ế. p nàng, bản cung nhất định thỉnh vương gia đuổi ngươi khỏi phủ!"

Triệu Trắc phi quở trách ta, bắt ta quỳ cho đến tận trưa mới cho đứng dậy.

Ta chỉ đành quỳ mãi không nhúc nhích.

Chờ Trắc phi đi xa, trưởng tỷ tiến lên, giẫm thẳng lên tay ta, khóe môi cong lên đắc ý:

"Tống Hoài Tâm, ván này lại là ta thắng."

13

Ba ngày sau, nam đinh Tống gia bị sung làm khổ dịch bị nha môn áp giải ra đường diễu phố.

Trên phố người vây xem chen chúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!