Chương 21: (Vô Đề)

Nàng ta trông mong ta ngã xuống từ đỉnh cao, tan xương nát thịt.

Trưởng tỷ cứ mong chờ, chờ suốt năm năm.

Đến khi biết con trai ta được Tạ Dự sắc phong làm thái tử, trong uất ức và tuyệt vọng tột cùng, nàng tự sát mà chết.

Sau lưng ta có một dòng họ Tống gia làm chỗ dựa.

Ngoài kia có Chiêu Hoa công chúa nắm giữ Bắc Di hậu thuẫn.

Trong cung có ta cùng Tạ Dự đồng tâm hiệp lực giành thiên hạ, lại có Triệu Dung Quân – phi tần cao vị – đối với ta như tỷ muội tình thâm.

Ta có được sự nâng đỡ tận tâm từ nam nhân, càng có tình cảm quý giá giữa nữ nhân với nhau.

Chính tất cả những điều ấy, tạo nên địa vị vững như thành đồng của ta hôm nay.

Sau khi trọng sinh ta mới hiểu, nữ nhân muốn thật sự tự lập tự cường, không phải là khước từ mọi sự trợ giúp từ bên ngoài.

Mà là phải rõ bản thân muốn gì, và khéo léo giành lấy nó.

Như thế, vạn vật trên đời đều có thể hóa thành cơn gió dưới chân ta, giúp ta thuận thế mà lên, bước thẳng lên mây xanh!

Phiên ngoại

Chớp mắt, năm mươi năm đã trôi qua.

Đại Khải dưới tay Tạ Dự ngày một hưng thịnh.

Nhà họ Tống cũng dần lớn mạnh theo năm tháng, chẳng bao lâu, thế lực của Tống gia ở kinh thành đã có thể sánh ngang cùng Thanh Hà Thôi thị.

Từ khoảnh khắc đó, ánh mắt Tạ Dự nhìn ta bỗng nhiên thay đổi.

Hắn bắt đầu đề phòng ta lui tới với nhà mẹ đẻ, thậm chí không cho ta gặp mặt con cái.

Ta mẫn cảm nhận ra điều gì đó, phản ứng đầu tiên chỉ thấy nực cười.

Nếu trưởng tỷ còn sống đến ngày hôm nay, ắt hẳn sẽ kinh ngạc mà phát hiện, những lời nàng từng nói, cuối cùng lại thành quy luật.

Hồng Trần Vô Định

Nàng nhất định sẽ vỗ tay cười lớn, mắng ta đáng đời, tính kế nửa đời, rốt cuộc vẫn đem hết tất cả đặt cược vào chân tình của một nam nhân.

Chỉ tiếc, nàng chẳng thể thấy được trò cười ấy.

Năm mươi năm quá dài, đủ để thay đổi biết bao điều.

Thẩm thái hậu năm năm trước mang theo cây trâm hoa chi tử ấy mà quy tiên.

Chiêu Hoa công chúa cũng bệnh mất từ ba năm trước.

Tạ Dự ngồi lâu nơi cao vị, đã không còn là người thuở thiếu niên năm xưa.

Năm đó hắn từng nói với ta, hắn hận nhất kẻ bạc tình như Thịnh Nguyên Đế, hận nhất là sự nghi kỵ.

Chính bởi sự nghi kỵ của phu quân, mẫu thân hắn mới tuyệt vọng mà tự vẫn.

Chính bởi sự lạnh nhạt của phụ hoàng, thiếu niên Tạ Dự mới phải thu mình sống dè chừng.

Hắn từng thì thầm bên gối ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!