Thẩm hoàng hậu nâng thư trong tay, áp sát vào ngực:
[Lưỡng diệp tuy vi tặng, giao tình vĩnh vị nhân.]
[Đồng tâm hà xứ hận, chi tử tối quan nhân.]
(Hai lá tuy là quà tặng, giao tình chẳng từng nhạt phai. Một lòng chung ý, nào đâu oán hận, chỉ có chi tử khiến người khó quên.)
Bà đối ra nửa câu sau của bài thơ.
Ta và Tạ Dự đều sửng sốt.
Thẩm hoàng hậu mỉm cười, nói:
"Ta vốn tên là Thẩm Chi, chữ Chi trong hoa chi tử, là Thôi tỷ tỷ đặt cho ta."
Thẩm Chi là cô nhi được Thôi hoàng hậu cứu từ trong đống xác c.h.ế. t vì ôn dịch.
Về sau Thôi hoàng hậu nhập cung, Thẩm Chi tự mình nỗ lực không ngừng, từ bùn lầy từng bước một leo lên vị trí nữ hoàng thương đứng đầu Đại Khải.
Tất cả những điều ấy, chỉ vì muốn có đủ tư cách tiến cung, được gặp lại Thôi hoàng hậu một lần.
Thế nhưng đêm nàng nhập cung ấy, Thôi hoàng hậu lại bị bức đến đường cùng, nhảy khỏi thành lầu mà chết, ngay trước mắt nàng.
Cũng từ hôm ấy, Thẩm Chi thề rằng phải dùng cả đời này báo thù thay Thôi hoàng hậu.
Bà bày trăm mưu ngàn kế ở lại bên Thịnh Nguyên đế, vì Thôi hoàng hậu mà nâng đỡ đứa con duy nhất của người — Tạ Dự.
Thức ăn thuốc uống của Thịnh Nguyên đế đã bị hạ độc từ mười năm trước, Thẩm Chi luôn chờ, đợi đến khi Tạ Dự đủ vững vàng, một khi hắn quyết tâm tạo phản, bà sẽ khiến Thịnh Nguyên đế trúng độc phát bệnh mà chết.
Bức thư ấy là Thôi hoàng hậu viết gửi riêng cho Thẩm Chi.
Người biết rõ, cô gái năm xưa được mình cứu ra từ đống xác chết, nay đã hóa thân thành cây cổ thụ cao lớn.
Người vì đó mà vui mừng, nhưng bản thân lại bị vây khốn nơi thâm cung, không có cách nào tương phùng, chỉ đành gửi gắm tình ý trong thư từ giấy mực.
Đáng tiếc, cả một đời, họ chỉ có thể gặp lại nhau đúng một lần.
38
Giống như kiếp trước, Tạ Dự thuận lợi bước lên ngôi vị đế vương.
Bản chiếu tội kỷ giả ấy được hắn đóng ngọc tỷ, tuyên cáo thiên hạ.
Thế là khắp thiên hạ đều biết, Thôi hoàng hậu c.h.ế. t bởi sự phụ bạc và hãm hại của hoàng đế, nàng không thẹn với bất kỳ ai.
Nhưng khác với kiếp trước là, lần này trong kế phản nghịch của Tạ Dự, có công lao mưu tính và thúc đẩy của ta, cho nên khi luận công ban thưởng, ta được xếp hàng đầu trong công thần.
Ta chỉ cầu một việc, phục hồi nhất phẩm cáo mệnh cho tổ mẫu.
Nhị ca ta trong biến cố cung đình lập được chiến công hiển hách, Tạ Dự phong huynh ấy làm Định An hầu.
Từ đó, Tống thị nhất tộc lại lần nữa hưng thịnh rạng rỡ.
Ta dốc sức cho Tống gia chỉ bởi ta hiểu rõ, chỉ khi có gia tộc hùng mạnh làm hậu thuẫn, ta mới có thể đứng vững giữa cơn lốc quyền lực.
Tân đế đăng cơ, cần sắc lập hoàng hậu.
Ta đã có danh vọng thế gia, nơi phương Bắc xa xôi, Chiêu Hoa công chúa thân viết thư tiến cử ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!