4
Ta không ngờ mình còn có thể mở mắt, lại một lần nữa trở về ngày Tống gia bị tịch biên.
Thế tử Thần Vương nghe xong màn chính khí lẫm liệt của trưởng tỷ, giống hệt kiếp trước, chỉ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lại thoáng nổi giận.
Cuối cùng hắn quay sang nhìn ta, đưa tay nâng cằm ta lên.
Ta biết hôm nay Thần Vương đến là để khiến thiên hạ càng thêm khẳng định hắn thật sự là kẻ hoang đường háo sắc.
Tống gia mang tội mưu phản, ai nấy đều tránh như tránh dịch, sợ bị liên lụy.
Thế nhưng Thần Vương lại cố ý xuất hiện đúng vào ngày Tống phủ bị tịch biên, diễn một vở "vương gia phong lưu thu nhận nữ tội thần" – đúng là đủ mức hoang đường.
Ta nhẹ nhàng l.i.ế. m lên tay hắn, nơi đang giữ cằm ta:
"Nghe nói điện hạ thích nuôi kim tước nho nhỏ, ta nguyện làm một con chim ngoan ngoãn nhất."
Môi lưỡi mềm mại khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn, ánh mắt Tạ Dự tối sầm lại.
Ta đánh liều đứng dậy, giả bộ yếu ớt mà ngã vào lòng hắn.
Quả nhiên, Tạ Dự không đẩy ta ra.
Thu nhận một yêu nữ phô trương dung mạo ngay trước cửa nhà tội thần, đúng là dâm loạn đủ mức.
Mục đích của Thần Vương đã đạt được.
Ở phía xa, mấy tên mật thám chứng kiến cảnh ấy đều nhanh chóng quay về hồi báo chủ nhân.
Nội dung dâng lên tự nhiên là: Thần Vương điện hạ hoang dâm vô độ, chỉ biết mỹ sắc, chẳng đáng ngại.
Trưởng tỷ cũng nhìn thấy hết thảy, tức giận mắng:
"Tống Hoài Tâm! Những đạo lý ta dạy ngươi, ngươi đều quên sạch rồi sao? Vì muốn sống mà cầu xin sự thương hại của nam nhân, ngươi đúng là một kiều thê! Ta có c.h.ế. t cũng không làm ra cái bộ dạng kỹ nữ như ngươi hôm nay!"
Sau khi sống lại, ta đã nhìn rõ: năm ấy, trưởng tỷ thực ra cũng động lòng, nhưng nàng ta muốn làm chính phi đàng hoàng chứ không muốn làm thiếp, nên mới giả bộ chối từ một phen. Nào ngờ Tạ Dự chẳng màng, vung tay bỏ đi.
Lần này cũng vậy. Nhìn ta chiếm tiên cơ, nàng đỏ mắt đến mức muốn nhỏ máu, nhưng miệng vẫn không quên mấy lời chính nghĩa xưa cũ.
Nào là nương nhờ nam nhân là kiều thê, nào là ta rời khỏi nam nhân thì chẳng là gì cả.
Ta mặc kệ lời ong tiếng ve, dịu dàng ngẩng đầu nhìn Tạ Dự, nói:
"Vương gia, lời vừa rồi ngài nói, có thể giữ lời không? Xin hãy tha cho nữ quyến Tống gia, đừng để họ bị sung làm nô tỳ."
Tạ Dự véo một cái vào eo ta:
"Tâm nguyện của mỹ nhân, bản vương sao có thể không chiều?"
"Nữ quyến nhà họ Tống có thể giữ thân phận thứ dân, miễn bị lưu đày ra Bắc địa làm nô. Chuyện với phụ hoàng, bản vương sẽ lo liệu."
Nghe những lời ấy, nữ quyến Tống gia mừng đến rơi lệ, chẳng ai muốn sống kiếp nô tỳ kỹ nữ, sống không bằng chết.
Hồng Trần Vô Định
Ngay cả Tống Hoài Ngọc cũng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Ta chợt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!