Ta ngoan ngoãn nói dối:
"Thiếp vốn có chút căn cơ, sau vào phủ lén xem vương gia luyện cung, nên mới tiến bộ thêm đôi phần."
Tạ Dự nghe xong, tâm tình dường như rất tốt.
Từ sau buổi thu săn, trong mắt hắn, ta đã không còn là công cụ thuần túy nữa.
Hồng Trần Vô Định
Trong thư phòng, ta vừa mài mực cho hắn, vừa ngó quanh bốn phía.
Thư phòng của hoàng tử là nơi cơ mật, thường ngày trừ tâm phúc và vài trọng thần, thì chỉ có Triệu trắc phi được bước vào.
Đây là lần đầu tiên ta được phép tiến vào nơi này.
Ba mặt tường là giá sách, chính giữa đặt một sa bàn mô phỏng toàn bộ các thành trì của Đại Khải.
Bên trái bàn viết có treo một bức họa mỹ nhân vẽ theo lối công bút.
Nữ tử trong tranh đoan trang, ung dung, cúi đầu đùa vui cùng một đứa trẻ quý tộc kim chi ngọc diệp.
Ta bị hấp dẫn, liền chỉ vào bức tranh: "Người trong tranh... nhìn có vài phần giống vương gia."
"Là mẫu hậu ta."
"Tiên hoàng hậu?"
Tiên hoàng hậu – Thôi Vân Kỳ, là con gái độc nhất của Thôi thị đất Thanh Hà, là phu nhân thanh mai trúc mã của thánh thượng hiện nay.
Giang sơn Đại Khải ngày nay, có phân nửa là nhờ ngoại tộc của hoàng hậu phò trợ lập nên.
Sau khi Thánh thượng đăng cơ, lại sinh lòng nghi kỵ công cao lấn chủ của Thôi gia, trong triều dấy lên lời đồn rằng Thôi gia mưu phản.
Thôi gia là danh tộc đệ nhất Đại Khải, đem nữ nhi ưu tú nhất tiến cung, lại đổi lấy ngờ vực và sự lạnh nhạt.
Nam tử Thôi gia không chịu nổi nhục này, từng bí mật điều binh, chỉ chờ chiếu chỉ qua cầu rút ván từ quân vương là sẽ phản loạn giành ngôi.
Tiên hoàng hậu vì muốn ngăn chặn một cuộc binh biến chỉ vì lòng đa nghi của quân chủ, đã chọn trong đêm sinh thần, nhảy xuống lầu thành trước mặt hoàng đế để chứng minh sự thanh bạch và trung trinh của bản thân lẫn gia tộc.
Lời trăn trối duy nhất của nàng, chỉ mong hoàng đế đừng vì nghi kỵ mà làm tổn thương trung thần, liên lụy sinh linh bách tính.
Ngày Thôi hoàng hậu băng hà, hoàng đế khóc đến ngất.
Thôi gia từ đó lui về Thanh Hà, đoạn tuyệt với triều cục.
Vì sự nghi ngờ năm xưa đã khiến đế vương mất đi ái hậu, từ đó về sau, mặc cho Tạ Dự phóng túng tới đâu, hoàng đế cũng chưa từng nghiêm phạt.
Nói cho đúng, chính nhờ sự lêu lổng bề ngoài của Tạ Dự, mới khiến hoàng đế an tâm hơn cả.
Năm ấy hoàng hậu nhảy thành, Tạ Dự mới năm tuổi, chưa kịp thấy mẫu hậu lần cuối.
Đó là một vết thương lòng không bao giờ lành đối với hắn.
Ta không dám hỏi nhiều, chỉ giả vờ vui vẻ, chỉ vào đứa trẻ trong tranh:
"Đây là vương gia khi còn bé sao? Hóa ra lúc nhỏ lại đáng yêu đến vậy."
Ta cố ý chuyển đề tài, vậy mà vẻ mặt của Tạ Dự vẫn chưa hề giãn ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!