Chương 10: (Vô Đề)

Chiêu Hoa công chúa dắt tiểu vương tử đến trước mặt ta, nhẹ nắm lấy tay ta, ánh mắt dịu dàng:

"Đa tạ ngươi đã cứu lấy con của ta."

Ta siết c.h.ặ. t t.a. y công chúa, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía Hách Liên An, phu quân nàng đang cùng một nữ tử khác dây dưa trước mắt bao người, nhưng nàng lại chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể đã sớm c.h.ế. t lặng vì thói phụ bạc.

Ta khẽ nói:

"Công chúa, tiểu vương tử là bị người ta cố ý đưa vào trường thú. Nếu không nhờ nhị ca ta kịp thời xuất hiện, chỉ e hôm nay khó giữ được tính mạng."

Sắc mặt công chúa biến đổi:

"Ngươi nói gì? Có kẻ muốn hại c.h.ế. t con ta? Ai dám to gan đến thế?!"

Tiểu vương tử nếu chết, Đại Khải chẳng được lợi gì.

Hẳn không phải người Đại Khải hạ thủ.

Ta nhớ kiếp trước, sau khi trưởng tỷ theo Hách Liên An về Bắc Di, hắn vô cùng chán ghét và làm nhục công chúa, từng nói:

"Mau c.h.ế. t đi, xuống mà bầu bạn với đứa con bị voi giẫm nát của ngươi."

Khi ấy công chúa bệnh nặng triền miên, mất hết ý chí chống đỡ, cuối cùng sầu não mà chết.

Ta nghiêm giọng:

"Công chúa, Hách Liên An tuyệt không phải người đáng để gửi gắm cả đời."

"Con voi hôm nay nổi điên, chính là do trúng độc từ trước. Nó mất kiểm soát, nhẹ thì hỏng cả cuộc thu săn, nặng thì có thể g.i.ế. c c.h.ế. t hoàng tộc Đại Khải."

Ta lén đưa vào tay công chúa một gói thuốc nhỏ:

"Đây là dược của lang y thôn dã, không màu không mùi, chỉ cần một ít, cũng đủ khiến dã thú điên cuồng cắn người."

"Nghe đâu Hách Liên An rất thích tự tay thuần hóa voi dữ, lấy đó làm biểu hiện cho "vương giả chi uy" (uy phong của bậc đế vương) của hắn."

Công chúa lặng đi giây lát, rồi lặng lẽ thu lại gói thuốc vào tay áo.

Tất cả đã hiểu ngầm trong im lặng.

20

Lúc ấy, Tạ Dự bước nhanh đến.

Công chúa lập tức nở nụ cười, nắm lấy tay ta, rồi trao sang tay Tạ Dự.

"Hoàng tỷ sớm đã nghe nói, bên cạnh đệ xuất hiện một mỹ nhân. Bao năm qua, thật hiếm có người nào giữ được ở lại bên cạnh đệ."

Nàng nhìn ta một lượt, rồi tán thưởng:

"Quả nhiên là một đứa trẻ thông tuệ dũng cảm. Đệ nên đối đãi tử tế, đã cho nàng danh phận chưa?"

Tạ Dự còn chưa mở miệng, ta đã cúi đầu, tỏ vẻ ấm ức:

"Công chúa chớ đùa, ta theo hầu vương gia, nào dám đòi danh phận. Làm một thông phòng đã là phúc phận lắm rồi."

Quả nhiên, công chúa liền nói:

"Ngày trước chưa cho danh phận là bởi Tống gia còn mang tội. Giờ Tống gia đã được đại xá, nhị ca nàng lại là tân công thần, nàng xứng đáng có chỗ đứng trong phủ Thần Vương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!