– Chị …nhớ chị…ạ...
Lời của con gái còn làm Tô Nhược tò mò hơn, muốn bước đến làm rõ.
Nhưng liền bị cảnh Tử Sâm choàng tay qua eo ôm chặt.
ý tứ không cho cô phá chuyện tốt đang diễn ra.
Tô Hàn cưng chiều vội trấn an cháu gái.
– Tiếu Hy ngoan, khi nào xong việc cậu sẽ đưa chị sang thăm Tiếu Hy nhé.
-Thật …thật không ạ...
Bé con vẩn cảm thấy rất buồn, vẩn rất nhớ Tử Kiều nhưng bảy giờ cậu bận rồi cũng không thế đưa bé đi gặp chị được...
– Dĩ nhiên là thật, được rồi cậu phải đi rồi.
Tiếu Hy phải ngoan có biết không ?
-Dạ...
Tô Hàn giao Tiếu Hy lạỉ cho cảnh Tử Sâm.
Quay đầu nói với Trầm Ngọc.
– Con đi đây...
Khi kẻo vali ra cửa còn quay đầu nói với Tô Nhược.
– Nhớ đọc kỹ bản thảo.
Tô Nhược gật đầu.
– Em biết rồi…
Lúc Tô Hàn rời đi rồi cả Trầm Ngọc và Tô Nhược liền vồ vập lấy Tiếu Hy đế moi móc tin tức về cô gái kia.
cảnh Tử Sâm ngồi xuống sopha, có chút bất lực nhìn con gái của minh bị một lớn một nhỏ đè ra tra khảo mà buồn cười.
– Cậu nói gì, cậu nói con gái tôi bị tai nạn dẫn đến bị mù sao.
?
Tiếng nói run rẩy của Doãn Nguyệt Nhan vang lên trong căn phòng.
Sắc mặt Doãn Nguyệt Nhan tái mét, nước mắt cũng theo đó nhanh chóng trào ra.
Người đàn ông đối diện cấn trọng lên tiếng.
– Đúng vậy theo thông tin điều tra cô ấy bị mù cũng đã một năm rồi.
Cả cơ thế Doãn Nguyệt Nhan như muốn đổ xuống, bàn ray run run vịnh vào thành ghế mới giữ được thăng bằng.
Nước mắt bà dàn dụa, bờ môi run rấy, không tin vào sự thật mình vừa nghe thấy.
Miệng bà lấm bấm tiếng có tiếng không, lắc đầu trong vô vọng.
– Làm sao có thê"...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!