Tô Hàn dường như rất hài lòng giơ tay béo lấy má Tiểu Hy một cái , rồi giúp Tử Kiều và Tiểu Hy lên xe.
Sau đó Tô Hàn mới ngồi lên.
Phía trước A Cường nhìn qua kính hậu , rồi thu ánh mắt có phần quái lạ của mình về mới yên ổn lái xe.
Tiểu Hy ngồi chính giữa Tô Hàn và Tử Kiều trên mặt tràn đầy vui vẻ , khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu nắm chặt lấy tay Tử Kiều , miệng nhỏ không ngừng nói.
– Chị ơi , kể chuyện nhá …Tiểu Hy muốn nghe chị kể chuyện ….
– Có công chúa nè….
phù thủy nữa...
a...
sợ lắm…
Lời con bé nói làm Tử Kiều bật cười , không kiềm chế được liền choàng tay ôm cả thân hình bé nhỏ của Tiểu Hy vào lòng...
– Tiểu Hy muốn nghe chị kể gì...
?
– Kể về công chúa nhé chị...
à… đừng kể...
ừm...
về đua xe nhá...
– ……….
Tô Hàn mím môi muốn cười lắm rồi , quả nhiên câu nói của Tiểu Hy là cho Tử Kiều tò mò còn có khó hiểu...
– Đua xe sao ?
Tiểu Hy dựa vào lòng Tử Kiều , đôi mắt híp nhẹ , hai tay đưa lên làm hành động lái xe , miệng nhỏ chu ra ríu rít...
– Chị ơi là đua xe nha…Ẹn …ẹn ….
vù….
chạy như vậy nè...
– …………
Tiểu Hy còn sợ Tử Kiều không hình dung được , thân người tròn trĩnh nghiêng tới nghiêng lui.
Tô Hàn nhìn một màn trước mắt chỉ âm thầm thở dài , vấn đề này phải về trao đổi với em gái của anh.
Cháu gái của anh chính là bị Tô Nhược tiêm nhiễm trong đầu không ít.
Không lạ gì khi con bé nghe đến công chúa từ những câu chuyện cổ tích của Tử Kiều lại thích đến vậy.
Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch có chút đáng thương của Tử Kiều , Tô Hàn nở nụ cười còn tốt bụng giải thích.
– Em gái tôi thích xem đua xe...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!