– Khốn nạn.
Mắng chửi xong vội chạy theo Tử Kiều , phía sau Mạc Lăng cũng hoàn hồn vội đuổi theo ra cửa.
Anh ta nắm lấy tay Tử Kiều kéo lại vẻ mặt đầy đau khổ.
– Tử Kiều đừng đi , em nghe anh nói đi.
Anh...
anh không biết giải thích với em thế nào.
Là anh sai nhưng anh thật lòng yêu em...
Bàn tay Tử Kiều lạnh lẽo , đôi mắt cô vô hồn chỉ hơi ửng đỏ không khóc không nháo.
Vẻ bình tĩnh của cô càng khiến anh ta không biết phải làm sao.
– Tránh ra , cậu có tư cách gì nói yêu Tử Kiều.
Ngày đó là do tôi bị thần kinh rồi nên mới ép Tử Kiều chọn lựa cậu.
May mắn là Tử Kiều vẫn chưa lấy cậu nếu không đời cậu ấy như bỏ đi.
Bây giờ thì cút thật xa đừng làm phiền bạn tôi nữa.
Hạ Đồng thở hỗn hển không ngừng mắng chửi.
Mạc Lăng không quan tâm Hạ Đồng , anh ta vẫn níu lấy tay Tử Kiều.
– Tử Kiều anh...
anh biết là anh sai.
Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông...
bao năm qua chúng ta quen nhau anh vì tôn trọng suy nghĩ của em.
Nhưng thời đại nào rồi em quá bảo thủ và truyền thống anh...
anh...
Nói đúng hơn là anh muốn gìn giữ cho em.
Cho nên...
– Cho nên anh mới tìm người khác đáp ứng được nhu cầu của anh có phải không ? Em biết , em không trách anh.
Hoàn cảnh em bây giờ em không có quyền trách hờn một ai cả.
Vì chính bản thân em , em còn không mang lại được hạnh phúc cho mình.
Thì làm sao em dám mong cầu đòi hỏi hạnh phúc từ người khác.
Tiếng nói Tử Kiều nhàn nhạt vang lên , sự tự ti khốn khổ của cô khiến Hạ Đồng đau lòng.
– Tử Kiều , hắn ta là một tên khốn , cậu không có lỗi.
Hạ Đồng đau lòng kéo tay Tử Kiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!