Sáng hôm đó tại doanh trại ải Bạch Vân, lá cờ thêu chữ Vũ trên nền vàng tung bay phấp phới cùng với lá cờ thêu hình đầu voi và một lá cờ khác thêu hình cung thủ ngồi trên lưng ngựa.
Khi những tràng tù và cất lên lanh lảnh, đội quân Tượng
- Kỵ của Kinh Lạc cũng rầm rập tiến ra khỏi rừng hoa mận trắng, giáo gươm sáng loáng cả một góc trời.
Hai huynh đệ Trần Vũ và Trần Duy Hưng mỗi người cưỡi trên một con voi chiến lừng lững đi đầu, một tay cầm giáo, một tay phất cờ phướn Tượng Binh. Họ chia làm hai cánh trái phải, phía sau là đàn voi chiến đi xen kẽ từng hàng Bộ Binh cầm khiên, cầm gươm và giáo mác.
Tống Hàn thì dẫn đầu Kỵ Binh, đảm nhiệm vị trí trung tâm trong đội hình chiến đấu, lá cờ Bộ Binh được hắn cắm sau lưng. Khác với Trần Vũ và Trần Duy Hưng đều đang dùng giáo, Tống Hàn lại sử dụng trường đao. Đội quân Kỵ Binh do hắn chỉ huy thì đã lăm lăm cung tên sẵn trong tay, chỉ chờ hiệu lệnh.
Phía đối diện, đoàn quân của Đại Thương cũng đã sẵn sàng.
Để đối phó với Kỵ Binh của Tống Hàn, Khung Tuấn lệnh cho Quảng Ngân Trình bổ sung Kỵ binh tinh nhuệ của Trích Nguyệt vào đội hình xuất phát thay vì chỉ dùng Bộ binh thuần túy.
Sáng nay Đại vương tử đích thân lên ngựa, đứng tại vị trí trung tâm của đội hình Đại Thương, cứ như thể ngài đang nghênh đón người nào.
Kết quả, khi dõi mắt nhìn sang phe địch lại chỉ thấy ba vị tướng quân trẻ tuổi kia, Đại vương tử không giấu nổi một tia thất vọng.
Bất chợt, Trần Vũ, người lớn tuổi nhất trong dàn công tử thế gia nhà Tam Đại Soái nhìn thẳng vào mặt Khung Tuấn rồi phất cờ hô vang:
"Toàn quân nghe rõ! Quyết chiến vì Kinh Lạc, vì Đại công chúa!"
"VÌ KINH LẠC! VÌ ĐẠI CÔNG CHÚA!"
"QUYẾT CHIẾNNNNNNNNNN!"
Tiếng hô dậy lên như sấm rền, hòa lẫn với tiếng rống hùng dũng của bầy voi chiến và những tràng tù và cất cao.
Phía bên kia, Khung Tuấn khẽ nghiến răng.
Lên! Đại vương tử phất tay hô.
"LÊNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN!"
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy rừng gươm đao ào ào di chuyển, hai quân tràn vào nhau như hai con sóng khổng lồ.
Lửa can qua cuối cùng cũng cháy.
Cùng lúc đó trong lều Thống soái của ải Bạch Vân, Công chúa Vũ Miên đang ngồi uống trà cùng hai vị Đại soái Tống Cơ Long và Trần Lượng.
"Vũ Miên, trông con hơi mệt, có sao không?"
Trần đại soái đặt tách trà tuyết cổ thụ còn vương vài sợi khói xuống bàn, đoạn ôn tồn hỏi.
"Dạ, con không sao đâu bác Lượng." Vũ Miên ngẩng lên khỏi dòng suy tư rồi nhoẻn miệng cười.
"Khà khà, ông nói xem..." Tống Cơ Long hớp một ngụm trà to, sau đó quay sang nhìn Trần Lượng cười cười:
"Ba thằng giặc đó chống đỡ được bao lâu?"
"Chí ít cũng phải một hai ngày!"
Trần Lượng vừa vuốt chỏm râu bạc của mình vừa gật gù đáp.
"Còn ông, ông nghĩ sao?"
"Tôi thì lệnh cho thằng nhà tôi, trước khi Nhạn Quân tham chiến thì đừng làm phiền cha mày ăn ngon ngủ kỹ." Tống Cơ Long đặt chén trà xuống bàn đánh cạch một tiếng, thản nhiên đáp lời.
Vũ Miên nhìn hai vị Đại soái đáng tuổi cha mình đang làm màu qua lại rồi mỉm cười. Rõ ràng cũng đang lo lắng, thế nhưng vẫn giả vờ nói cứng như thể chẳng hề quan tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!