(Chương này có nội dung cảnh H. Độ tuổi khuyến cáo: 18+)
-------------------------------------------
Mặt trời chếch về phía tây, những tia nắng vàng óng ánh cố gắng xuyên thủng qua biển mây mù bất tận của mùa đông nhưng bất thành. Sau cùng, một tia nắng mỏng manh thành công vượt qua tầng tầng lớp lớp mây dày dằng dặc để chạm đến nhân gian, vừa vặn lọt qua một khe cửa sổ khép hờ.
Khung Dực bị chính tia nắng này đánh thức.
Nhị vương tử Đại Thương mở mắt nhưng chưa vội ngồi dậy ngay. Sau một hồi thất thần như đang cố nhớ lại những gì xảy ra trước đó, Khung Dực mới thở dài, nặng nề lấy tay che mắt lại.
Từ sau khi kéo thủ cấp Hỏa Xà về đến Khúc Băng, Khung Dực và Kỷ Phong chỉ kịp cho người xử lý vết thương qua loa, tóm tắt lại trận chiến thảm khốc với con rắn thiêng đó cho Lâm Sách và Đinh Đại Đồng nghe rồi ngay lập tức chuẩn bị xe ngựa để quay về Trích Nguyệt.
Ngay cả đại tang của chín mươi tám binh sĩ bỏ mạng trong trận đánh diệt xà, Khung Dực cũng không kịp dự. Lâm Sách nhìn vẻ mặt của hắn và Kỷ Phong, chỉ lặng người đi một hồi rồi run run giọng bảo:
"Hậu sự của bọn hắn... để cho thuộc hạ lo liệu. Ngài mau quay về kinh thành đi, Thống lĩnh."
Thế là Khung Dực lên đường.
Không kịp ăn không kịp nghỉ, cứ thế đi một mạch về Trích Nguyệt giữa trời đông rét mướt, hai người bọn họ cuối cùng cũng đến Vương Đô. Bất chấp nửa đêm mờ sáng, Khung Dực vẫn cho người đi gọi Khung Tuấn dậy.
Hắn biết rõ hai nước đã đến sát bờ vực chiến tranh, tình thế chẳng khác nào dây cung đã kéo căng hết cỡ, thế nên một khắc cũng không đợi được.
Vậy mà đại ca hắn lại...
Đại ca...
Khung Dực mệt mỏi trở mình, sau cùng vẫn dứt khoát ngồi dậy rồi bước vào dục phòng phía trong gian viện của mình. Sáng nay sau khi tranh cãi nảy lửa với Khung Tuấn xong, Khung Dực quay về cung điện của hắn trong Trích Nguyệt.
Trời còn chưa tỏ, giờ thiết triều chưa đến, Khung Dực định chợp mắt dưỡng sức một lát rồi đi bái kiến phụ hoàng, không ngờ ngủ một giấc đến tận xế chiều.
Hắn là người luyện võ lâu năm, biết rõ cơ thể mình kêu gào đòi được nghỉ ngơi, nhất là sau khoảng thời gian bôn ba cực khổ trên Tuyết Nhạn, xuống Khúc Băng rồi về tới đây.
Từ sau trận đòn gậy sắt, dù không rõ ràng nhưng Khung Dực luôn cảm thấy thân thể mình đã không còn như xưa, tuy nhiên lại không thể nói rõ chỗ nào không ổn. Lang y ở Khúc Băng cũng chỉ dặn dò hắn đừng nên quá lao lực, kẻo ảnh hưởng lâu dài.
Lúc nghe lời khuyên đó, hắn suýt nữa là bật cười.
Là Thống lĩnh Nhạn Quân, không biết ngày nào sống chết, làm sao dám mong cầu sung sướng an nhàn thân không lao lực? Trừ phi...
Một hình ảnh lại xẹt qua tâm trí.
Hắn đã từng mơ tưởng đến hình ảnh này, từ dạo còn ở vịnh Lam Thủy với y.
Một mảnh vườn cây trái sum suê, một gian nhà gỗ giản đơn thanh tịnh, người kia vận lam y ngồi dưới hiên giã đậu gói bánh, khóe mắt đôi môi lúc nào cũng lấp lánh niềm vui ý cười.
Nhị vương tử trút sạch quần áo, để lộ cơ thể màu nâu mật và một tấm lưng cuồn cuộn, chằng chịt sẹo. Hắn bước vào bể nước, làn nước ấm nóng khiến cho cả người thư thái, tỉnh táo hẳn ra.
Khung Dực ngâm mình một chút rồi cẩn thận tắm rửa, chốc nữa hắn còn phải đi gặp phụ hoàng, sau đó sẽ chạy đi tìm Ngọc Huyên. Nhị vương tử không thể nào xuất hiện lôi thôi được.
"Nhị vương tử, ngài dậy rồi à?"
Tiếng Kỷ Phong vang lên bên ngoài, có vẻ như hắn vừa vào phòng tìm Khung Dực.
Ta xong ngay đây. Khung Dực nói vọng ra.
Kỷ Phong không nói nhiều, cầm khăn tắm bước luôn vào dục phòng rồi đưa cho Khung Dực.
"Đại vương tử đang đợi ngài."
Sao cơ? Khung Dực ngạc nhiên ngẩng lên, qua làn nước mờ mịt mà Kỷ Phong vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt ngỡ ngàng của chủ nhân nhà hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!