Chương 7: YÊU ĐI!

Thẩm An Nặc và Tống Nhật Thiên Kim quay trở ra phòng khách, thì không thấy Vương Tuấn Hào đâu nữa.

Khỏi cần hỏi, cô cũng biết nguyên nhân vì sao anh ta không từ mà biệt.

"Em trai anh về rồi, sao anh còn ngồi đây?"

"Hình như đâu riêng gì tôi, trợ lý của em vẫn đứng trơ trơ đó thôi."

Vương Tuấn Triết luôn luôn điềm tĩnh trong mọi tình huống, anh giữ cho mình cái đầu lạnh để mỗi khi thốt ra câu nói nào là có trọng lực câu đó.

Nhưng nếu anh là băng, thì Thiên Kim cũng đâu phải dạng vừa, dõng dạc nói ngay:

"Cả hai cùng về đi! Muộn rồi, tôi cần phải nghỉ ngơi nữa."

Cô nói là chuyện của cô, ngồi yên không động thái là chuyện của hai người đàn ông. Họ như vậy, làm Thiên Kim phải cau mày nhìn qua từng người một và dừng lại ở Thẩm An Nặc.

"An Nặc, em không nghe chị nói gì à?"

"Em nghe, nhưng anh ta vẫn chưa chịu đứng lên khỏi sofa mà?"

Cô lại quay qua nhìn người đàn ông vẫn đang nhởn nhơ nhìn mình, nói:

"Chủ tịch Vương, mời ngài về cho."

"Em bảo cậu ta về trước đi, tôi còn có vài lời muốn nói với em!"

"Giữa tôi với anh, không có gì để nói cả."

Thiên Kim dứt khoát cự tuyệt. Vậy mà, anh ta vẫn cười cho được, rồi thong thả buông lơi:

"Nhà hàng

- khách sạn Thiên Vương do tôi làm chủ, cho nên là những gì…"

"An Nặc, em về trước đi. Chị nói chuyện riêng với anh ta một chút!"

Mới giây trước giây sau, thái độ của cô nàng liền thay đổi, khiến Thẩm An Nặc ngơ ngác.

Câu nói đang dang dở của Vương Tuấn Triết là gì, mà lại khiến Tống Nhật Thiên Kim dè dặt, e ngại đến thế chứ?

"Đi đi em, về nghỉ sớm mai còn làm việc nữa!"

"Vâng!" Thẩm An Nặc lủi thủi ra về, trước khi đi còn luyến lưu nhìn cô, không nỡ xa.

Nhiều khi cậu thấy tiếc, tiếc vì bản thân nhỏ tuổi hơn cô, tiếc cái địa vị thấp kém hơn người, nên mãi mới chẳng dám tỏ bày tình cảm trong lòng với người mình thương.

Thiên Kim đi theo tiễn An Nặc ra về, đóng cửa xong, cô quay đầu lại thì giật mình vì chạm mặt Vương Tuấn Triết đang đứng lù lù ngay phía sau.

"Anh làm gì mà như ma vậy? Đi đứng không chút tiếng động."

"Vậy mới làm em giật mình được chứ!"

Anh ta đáp trả tỉnh bơ, vừa nói vừa bước tới, dồn ép cô nàng về phía chân tường, dọa đối phương một phen hoang mang ra mặt.

"Anh…anh định làm gì? Chuyện vừa rồi anh ăn nói hàm hồ, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy. Này, đứng lại đó."

Ngập ngừng luôn miệng nói, đến phút chót trước khi anh ta tiến tới gần hơn, cô đã kịp thời đưa tay ra ngăn chặn.

Nhưng thời thế thay đổi, con người ta đương nhiên cũng sẽ thay đổi. Vương Tuấn Triết của bây giờ, đâu có còn ôn nhu, trầm ấm như trước kia. Không những anh không đứng lại, mà còn bắt lấy cánh tay của cô giơ lên cao, ấn vào tường, cố thủ không cho cử động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!