Chương 60: NGOẠI TRUYỆN: ĐÊM UYÊN ƯƠNG (END)

Loay hoay, chỉ còn một ngày nữa là đến lễ đính hôn của Vương Tuấn Hào và Diệp Vãn Tư. Nhà họ Tống cũng được phát thiệp mời, vì đôi bên vốn đã là thông gia.

Chạng vạng tối, Thiên Kim có mang đến ba túi quà, hai túi cho ba mẹ và một túi cho Thiên Mi.

"Tặng em đấy, bên trong có cả váy của tiểu Hà! Hai mẹ con thử xem có hợp không."

"Quần áo của em có thiếu đâu, hai còn mua làm gì."

"Chị đi mua sắm, thấy đồ đôi với bé đẹp quá nên mua mặc với bé An, sẵn tiện mua thêm cho em và tiểu Hà, để ngày mai đi tiệc."

Nghe nhắc tới tiệc, Thiên Mi liền trầm sắc, cúi mặt khẽ nói:

"Em đâu có nói sẽ đến dự."

Thấy em gái đang buồn, nhưng Thiên Kim vẫn hết sức thờ ơ, đối đáp:

"Em không muốn đi cũng được. Vậy, mai chị đến đón tiểu Hà đi cùng. Gặp con bé, chắc chú ấy vui lắm."

"Không được." Thiên Mi lập tức phản ứng mạnh. Sau đó biết sai, nên lại áy náy, ngượng ngịu.

"Tóm lại, em không muốn đi cũng không đồng ý để tiểu Hà tới đó."

"Chẳng qua em sợ nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc của họ, lại đau lòng nên mới trốn tránh thực tại. Mi à, em cứng miệng nhưng lòng mềm, rõ ràng còn thương mà cứ cãi cố, bắt người ta phải nhún nhường chạy theo mình. Trong khi người ta đã chờ em hơn năm năm, con của chung, người ta cũng không tranh giành với em, vậy em còn muốn gì nữa? Chị không bênh vực người ngoài, cũng không dung túng cho người nhà, chỉ thấy sao nói vậy, chỉ muốn khuyên em một câu chân thành rằng, yêu thì phải nói, phải bỏ cái tôi của mình đi, đừng để tới lúc vụt mất mới biết trân trọng. Chính em cũng từng khuyên chị như vậy mà?"

Nói xong, Thiên Kim liền đứng bật dậy, định bỏ đi về, thì Thiên Mi đã khóc.

"Thì bây giờ mất rồi, chứ còn đâu. Hai bảo em phải làm sao?"

Cuối cùng, những giọt nước mắt tiếc nuối cũng đã lăn dài trên gò má cô gái, đổi về nụ cười vừa thương, vừa trách của người chị bên cạnh.

Thiên Kim ngồi trở xuống, nắm tay em gái, dịu dàng đưa ra góp ý: "Nếu chị là em, chị sẽ đi tìm Vương Tuấn Hào ngay lập tức. Giây phút cuối cùng luôn là giây phút quan trọng nhất, nếu lỡ có không được toại ý, cũng không phải day dứt về sao. Mà lỡ may, biết đâu lại tìm được hạnh phúc."

"Đi tìm sao?" Thiên Mi giương đôi mắt đỏ hoe nhìn chị gái.

"Ừm! Người ta bỏ năm năm chờ em còn được, lẽ nào chỉ một lần chủ động đi tìm, em lại tính toán khắc khe vậy sao?"

"Nhưng mà…"

"Nếu em ngại, thì chị đi với em. Chị biết chú ấy đang ở đâu."

…—————-…

Bảy giờ tối, Thiên Mi được Thiên Kim đích thân đưa đến một quán bar sang trọng. Sau đó, âm thầm bỏ lại cô một mình, khi đã gặp được Vương Tuấn Hào.

Thiên Kim vừa bước ra khỏi cửa quán bar, đã có xe của Vương Tuấn Triết đến đón. Tất cả mọi việc, đều nằm trong sắp xếp ban đầu.

Trong phòng VIP, khi Vương Tuấn Hào nhìn thấy Thiên Mi xuất hiện, anh khá bất ngờ, nhưng vẫn chẳng quan tâm gì tới. Chỉ lo ngồi đó uống rượu của mình, rồi trầm khàn cất giọng, hỏi một câu:

"Tiểu Hà khỏe hẳn chưa?"

Từ tốn ngồi xuống xong, Thiên Mi mới nói:

"Khỏe rồi."

"Em đi nhầm phòng à?"

Cả hai đang đối thoại, nhưng chẳng ai nhìn mặt nhau. Kẻ mải mê với ly rượu, người ngại ngùng tránh né.

"Không! Đến tìm anh để hỏi một chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!