Chương 59: NGOẠI TRUYỆN: TUYỆT VỌNG

Những lúc tâm trạng tệ nhất, luôn cần người tâm sự.

Xa quê năm năm, nay Thiên Mi chỉ còn mỗi người chị gái Thiên Kim và lúc này, cô đã tìm tới.

"Anh hai, chắc là thương yêu chị nhiều lắm nhỉ? Nhìn cái cách anh ấy chăm sóc vợ con của mình, thấy thích thật."

Nhận được lời khen ngợi của em gái, Thiên Kim liền mỉm cười. Quả thực, cô đang rất hạnh phúc vì được chồng yêu thương!

"Chẳng phải em cũng có người một lòng một dạ, yêu thương, đợi chờ mình đó sao? Cớ chi cứ tự ép bản thân cự tuyệt, cho đau lòng cả hai."

Thiên Mi khẽ cười nhạt, cô uống chút rượu, rồi mới nói:

"Vấn đề của em phức tạp hơn chị lúc trước nhiều. Kết thúc như giờ vẫn là tốt nhất."

"Vậy rốt cuộc lý do là gì? Chị không tin chỉ đơn giản là tại không hợp. Vì một khi đã bước vào ngưỡng cửa tình yêu rồi, căn bản không có chuyện không hợp, bởi yêu là sẽ yêu cả ưu lẫn khuyết điểm của đối phương. Nói thật đi, có ai hoặc điều gì đó tác động mới khiến em dứt khoát tuyệt tình như giờ, đúng không?"

Lần này, Thiên Mi đã trầm mặc hơn. Nhìn qua là biết ngay đang có tâm sự khó nói, nên cứ im im, rồi tự chuốc say bản thân.

Thấy vậy, Thiên Kim lại tiếp tục đốc thúc vào thêm:

"Em có thể không nói, nhưng nhất định phải biết Tuấn Hào đã thật sự chờ em suốt năm năm qua, chú ấy đối với em là chân thành."

"Chân thành, nhưng sắp lấy vợ rồi. Chờ đợi người cũ, cũng vì ấm ức mỗi lý do chia tay không rõ ràng thôi."

Có vẻ như, sâu trong lòng một người mẹ đơn thân như Thiên Mi đang tồn tại cảm xúc gọi là thất vọng, có cả giận hờn ở câu nói và cô đã cười khẩy trước khi chốt lại vấn đề.

"Em đã gặp qua Diệp Vãn Tư rồi?" Thiên Kim dò hỏi.

"Vâng! Một cô gái có nhan sắc lẫn địa vị."

"Vậy em có biết Diệp Vãn Tư là do mẹ chồng chị ép buộc Tuấn Hào kết hôn không? Cả chuyện chú ấy từng quyết liệt từ chối bằng cách tự vẫn?"

Nghe đến câu nói cuối cùng, Thiên Mi tuyệt nhiên không thể giấu đi nét mặt kinh ngạc. Lúc ấy, Thiên Kim lại chậm rãi nói tiếp:

"Chắc em đang nghĩ chị nói dối hoặc là cảm thấy Tuấn Hào quá yếu đuối khi chọn cách tự vẫn trước thềm bị ép cưới. Nhưng đó là sự thật! Em cũng biết mẹ chồng chị là người cố chấp mà, một khi bà ấy đã muốn, thì nhất định phải được đáp ứng và Tuấn Hào đã không may mắn như chồng chị, được bà thỏa hiệp. Thứ mà Hào phải gánh vác là gia sản của nhà họ Vương, là danh tiếng cả đời của gia tộc, nên lúc nào cũng phải là một người hoàn hảo trong mắt mọi người.

Đôi lúc, sẽ có người cho rằng ba mẹ thiên vị Tuấn Triết hơn Tuấn Hào, nhưng không ai biết ngay từ đầu chồng chị đã chấp nhận tự tạo dựng sự nghiệp, cũng sẽ không thừa hưởng tài sản của Vương gia, mà tất cả đều trao lại cho Hào. Vô tình đó lại là nút thắt khiến cuộc đời của chú ấy bị ràng buộc hơn rất nhiều."

"Yêu ai cũng được. Nhưng vợ, nhất định phải là do mẹ chọn. Tuấn Hào vì trách nhiệm, vì chữ hiếu sao cho vuông tròn, mà lực bất tòng tâm trước cuộc hôn nhân sắp đặt. Hôm đó, trong lúc uống say, ma men dẫn lối, không hiểu sao chú ấy lại uống cả nắm thuốc ngủ, cũng may kịp thời đưa đi cấp cứu nên qua cơn nguy kịch. Nhờ vậy, mà hôn lễ được tạm trì hoãn tới nay."

"Mấy năm qua, cứ cách một hai tuần là Tuấn Hào lại ghé sang đây hỏi thăm chị về cuộc sống của em, cũng có xin địa chỉ, nhưng đến gia đình còn không biết rõ nơi ở của em, thì làm sao cho được. Ròng rã mấy năm, cuối cùng cũng chờ được em trở về. Không ngờ, em vẫn tuyệt tình như vậy. Chị cũng rất muốn biết lý do."

"Bà ấy vốn dĩ là vậy mà. Hạnh phúc của bản thân, nhưng là nỗi đau của người khác." Thiên Mi nhếch môi cười nhạt.

Cô chẳng bất ngờ gì, khi nghe xong mọi chuyện và biết tất cả đều liên quan tới bà Châu, mẹ ruột của Vương Tuấn Hào.

Xét qua thái độ của em gái, Thiên Kim đoán ra được gì đó, nên lại gặng hỏi:

"Có phải, mẹ chồng chị đã tìm em không? Bà ấy biết chuyện hai người yêu nhau, nên ngăn cấm?"

"Chuyện cũ cả rồi, em không muốn nhắc lại nữa."

Trong lúc hơi say, có vẻ như Thiên Mi đã chịu mở lòng hơn một chút. Và đây cũng là cơ hội tốt, để Thiên Kim tiếp tục hỏi:

"Bà ấy đã nói gì với em? Trước kia mẹ chồng chị rất có thiện cảm với em mà?"

Thiên Mi nhoẻn cười, rồi nói:

"Đó là trước khi bà ấy chưa biết, em là kẻ đứng sau gián tiếp gây tai nạn cho chị vào năm ấy thôi. Sau mọi khúc mắc, cộng thêm thái độ cứng rắn của anh rể, nên bà ấy đành thỏa hiệp và sau đó liền chĩa mũi dùi về phía em, khi biết em với anh Hào đang yêu nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!