Chương 58: NGOẠI TRUYỆN: KHÔNG QUEN BIẾT

Sau tai nạn, bác sĩ chỉ định phải chuyên tâm nghỉ ngơi mới nhanh chóng bình phục. Thế nhưng, Vương Tuấn Hào cũng cố gắng lắm mới nằm viện được hai ngày, sang ngày thứ ba đã dứt khoát trốn về với hai lý do.

Điều thứ nhất, Thiên Mi đã quay trở về sau năm năm anh mòn mỏi đợi chờ. Và anh cần gặp cô để có được câu trả lời, mà cô đã nợ.

Điều thứ hai, anh không thể chịu nổi vị hôn thê Diệp Vãn Tư được gia đình sắp đặt cho, khi mà mỗi ngày cô ta đều như một đứa trẻ, kè kè theo anh.

Cho nên, anh phải quyết tâm thoát khỏi căn phòng bệnh chán ngắt ấy. Và việc đầu tiên anh ta làm, là điều tra lịch trình của Tống Nhật Thiên Mi.

"Sếp Vương, đây là thông tin anh cần." Trợ lý Nam đặt một số hình ảnh lên bàn làm việc và cung kính nói.

Vương Tuấn Hào lập tức bỏ việc, cầm ảnh lên xem.

"Hiện tại, Tống tiểu thư đã vào công tác tại bệnh viện Quốc tế, trong tay cầm bằng Tiến sĩ, tương lai vô cùng sáng lạng."

"Quan trọng gì chứ. Với địa vị của tôi, còn không đủ bao nuôi cô ấy trọn đời sao." Anh tự đắc và trầm mặc ngay khi xem tới bức ảnh có mặt tiểu Hà.

"Nhưng theo em nghĩ thì, cô ấy không phải tuýp phụ nữ giỏi tề gia nội trợ, chịu núp bóng đàn ông đâu."

"Chỉ cần là vợ của tôi, muốn làm Thiên Mẫu nương nương vẫn được. Cơ mà, đứa bé này là ai vậy?" Vương Tuấn Hào chuyển chủ đề chỉ trong một nốt nhạc.

Trợ lý Nam nhìn vào ảnh, rồi nói:.

"Cô bé này á? Là con gái của Tống tiểu thư đấy, trông đáng yêu vô cùng."

"Con gái ruột ư?" Vương Tuấn Hào kinh ngạc tới trừng to hai mắt.

"Đúng, chính xác là như vậy!" Nam Thiệu gật đầu khẳng định.

"Vậy ba đứa bé là ai? Ở đâu, sao không thấy ảnh trong đây?"

"Cần gì ảnh? Ba bé ở ngay đây mà!" Nam Thiệu thản nhiên đáp.

Lúc này, Vương Tuấn Hào vẫn loading chưa xong nên trên mặt vẫn hiện lên hai chữ ngáo ngơ và hoang mang.

"Cậu đang ám chỉ ai?" Âm giọng trầm xuống, anh ta híp mắt lạnh lùng nhìn đối phương.

Bỗng nhiên, Nam Thiệu bật cười:

"Sếp à, anh tệ thật đó. Đến con gái mình mà cũng nhận không ra là sao?"

Nghe đối phương nói vậy, Vương Tuấn Hào tức tốc cầm tấm ảnh xem lại thật kỹ lần nữa.

Bây giờ anh mới nhận ra, đứa bé ấy quả thực có khá nhiều nét giống mình. Đặc biệt là cặp mắt, nhưng nếu được nhìn thực tế ở ngoài đời sẽ rõ ràng hơn nhiều.

"Điều tra thêm đi, xem cô ấy đã sinh con ở bệnh viện nào, cụ thể ngày tháng đứa bé chào đời." Giọng anh trầm tĩnh vang lên.

"Phải điều tra sao? Sếp không tin đứa bé là con của mình hả?" Nam Thiệu tò mò hỏi.

Vừa hỏi hết câu, liền nhận được ánh mắt bén hơn dao của người đàn ông bên cạnh dành cho.

"Thứ tôi muốn, là bằng chứng để cô ấy khỏi chối cãi đứa bé không phải con tôi. Hiểu chưa?"

"Dạ hiểu ạ!" Trợ lý Nam biết sai, liền cúi đầu.

"Hiểu, thì mau đi làm nhiệm vụ đi. Chậm chạp, tháng này tôi trừ lương cậu."

"Thôi mà sếp, em còn mẹ già con nhỏ, sếp thương cho em đi. Bây giờ, em đi điều tra ngay, bảo đảm trong vòng 24 giờ tiếp theo sẽ có kết quả."

"Lượn, lượn đi." Vương Tuấn Hào phất tay xua đuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!