Bệnh viện F…
Tống Nhật Thiên Mi vừa có mặt tại bệnh viện đã dùng bằng Tiến sĩ và thẻ chuyên ngành bác sĩ của mình để được phép can dự vào ca cấp cứu của Vương Tuấn Hào và cô đã trở thành bác sĩ phụ trách chính.
Trải qua hơn một giờ đồng hồ, người đàn ông ấy được chữa trị thành công. Cửa phòng mở, Thiên Mi vừa bước ra đã liền nhận được câu hỏi của bà Lệ Châu.
"Con trai tôi sao rồi bác sĩ?"
Trước mặt là những gương mặt quen thuộc, ông Vương Hải Sơn, bà Địch Lệ Châu và một người phụ nữ lạ mặt chưa từng quen.
Bấy giờ, cô cũng không tỏ ra thân thiết gì với họ, thậm chí còn từ chối mở khẩu trang, chỉ lịch sự thông báo:
"Bệnh nhân bị chấn thương nhẹ và nội tạng có chút tổn thương, nhưng hiện tại đã không còn gì đáng ngại, cần chú ý tịnh dưỡng tuyệt đối để nhanh chóng bình phục." Nói xong, Thiên Mi cúi đầu chào, rồi quay lưng rời đi.
Trong mắt bà Lệ Châu lúc này, lại có cảm giác khá quen thuộc khi nhìn theo bóng lưng của nữ bác sĩ trẻ tuổi ấy. Cứ như đã từng gặp ở đâu đó…
[…]
Tối đến, người nhà Tống gia hiện tại đang cùng nhau tề tựu trong phòng khách, hướng mắt nhìn về phía đứa bé gái trắng trẻo, mủm mỉm đang ngồi chơi cùng hai tiểu bảo bối của nhà Kim
- Triết.
"Kim à, con bảo đứa bé này là con gái của tiểu Mi thật sao?" Bà Thiên Hương vẫn chưa tin bản thân vừa có thêm một đứa cháu gái, nên lại hỏi.
"Thật mà! Con bé bảo tên là Tống Nhật Thiên Hà, là con gái của mẹ Tống Nhật Thiên Mi. Cùng một họ với Tống gia ta mà." Thiên Kim đáp chắc nịch.
"Nhưng mà sao có thể chứ? Năm năm bên Mỹ, tiểu Mi đã… Vậy rồi ba của con bé đâu?"
Về vấn đề ba của tiểu Hà đâu, Thiên Kim đã có câu trả lời, nhưng hiện tại chưa dám nói.
Đúng thời điểm này, nhân vật chính đang được chờ đợi nhất cũng đã quay trở về. Đi cùng cô còn có Vương Tuấn Triết.
"A, mami về!" Vừa nhìn thấy Thiên Mi, tiểu Hà liền hớn hở chạy đến chào mừng.
"Mami thương! Tiểu Hà ở nhà với ông bà ngoại có ngoan không?" Bế cô bé lên tay, Thiên Mi liền hôn lên má, xong lại hỏi.
"Dạ có ạ! Tiểu Hà đang chơi với hai bạn kia nữa." Tiểu Hà chúm chím nói, tay chỉ về phía Vương Nhật Đình và Vương Nhật An đang bên cạnh Thiên Kim và Vương Tuấn Triết.
Vừa rồi, do ai cũng bận nhìn Thiên Mi với tiểu Hà, nên chẳng ai biết, lúc Vương Tuấn Triết đi tới, đã lập tức hôn Thiên Kim một cái.
Anh chính là như vậy, xa là nhớ, gặp là phải hôn.
Lúc này, Thiên Kim mới lên tiếng:
"Sao hai người đi chung vậy?"
"Anh đến thăm Tuấn Hào, thì gặp tiểu Mi, sẵn đường nên đưa em ấy về luôn." Vương Tuấn Triết trìu mến đáp.
"Tiểu Mi, chuyện này rốt cuộc là sao?" Đến lượt ông Tống nghiêm nghị cất lời.
Một lời, lập tức khiến gia đình chìm vào yên tĩnh xen lẫn căng thẳng…
Bấy giờ, cậu nhóc tiểu Đình đang nằm trong lòng mẹ, đã bắt đầu mè nheo.
"Mẹ ơi, con buồn ngủ!" Âm thanh trong trẻo của cậu nhóc phá vỡ không gian ngột ngạt.
Thấy vậy, Thiên Kim đành đứng dậy, chuẩn bị xin phép ra về.
"Cũng khuya rồi, gia đình con xin phép về, để bọn nhỏ còn ngủ ạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!