Giữa đêm khuya thanh vắng, chợt vang vọng tiếng hét đáng thương của một người phụ nữ. Bởi cô thấy, thấy ai đó vừa c. ởi quần ngay trước mặt mình.
Ai đó là người đàn ông cô yêu. Sở dĩ anh làm vậy cũng tại cô chọc anh không vui, nên phải phạt.
"Anh à… anh có thể nào đừng manh động được không? Em…em không muốn đâu…"
Vương Tuấn Triết lúc bấy giờ đã di chuyển từng bước, từng bước về phía người phụ nữ đang e sợ, rụt rè ngồi trên giường, trong bộ dạng chẳng một mảnh vải che thân và một nụ cười tà mị trên môi.
"Em sợ à?"
"Vâng! Em sợ!" Thiên Kim biết khó nên lùi, liền gật đầu lia lịa, thỏa hiệp không cần lý do.
"Muộn rồi em à! Anh phải phạt một lần cho em nhớ mới được!"
"Ngoan nào, lại đây với anh!"
Y như một trò chơi kinh dị, thái độ và hành động của anh, dọa cô run sợ, tuy cười nhưng là nụ cười khắc khổ của kẻ bị dồn vào thế bí.
Anh ấy đã leo lên giường, mắt nhìn cô đăm đăm, đầu gối quỳ dưới nệm, di chuyển từng chút tới gần cô hơn.
Nhìn anh hệt như một tên biến thái, dọa Thiên Kim sợ thật sự.
"Triết, anh làm em sợ! Huhu…"
Thế là, chưa kịp làm gì, anh lại chọc con gái người ta bật khóc cmnr.
Thiên Kim ôm chăn che mặt, thút thít khóc lóc như một đứa bé. Trong khi đó, Vương Tuấn Triết lại đang được một trận cười no nê, giòn giã.
Bò ngay tới bên cạnh cô, lấy chăn xuống, sẵn tiện che lại nơi hạ thân nóng bỏng của mình, rồi anh mới dang tay, kéo cô ôm vào lòng.
"Thôi, nín đi! Anh không dọa em nữa, nhưng em phải trả lời thật lòng là, anh có đẹp trai hay không mới được."
Gì chứ anh ta vẫn nhất quyết không chịu bỏ qua câu hỏi đó, nhưng lần này anh toại nguyện rồi, bởi cô ấy đã gật đầu xác nhận.
"Có ạ! Anh đẹp trai nhất!"
"Đẹp trai giống chồng ai?" Được nước lấn tới, nên mím môi cười thầm, rồi lại hỏi.
"Giống chồng em!" Thiên Kim thì bị dọa cho thành mèo con luôn rồi.
"Chồng em tên gì?" Vương Tuấn Triết tiếp tục hỏi tới.
"Chồng em tên, Vương Tuấn Triết!" Cô cũng thành thật hợp tác, chỉ mong ai đó vui lòng.
"Thế ngày mai đến cục dân chính với chồng nghe?"
"Vâng! Nhưng mà, giờ em ngoan rồi, anh tha cho em nhé?"
Tha ư? Cá tươi dâng tới miệng mèo, lẽ nào lại tha?
Đó là suy nghĩ của người đàn ông ấy ngay lúc này, kèm theo combo cười gian tà, là Thiên Kim hiểu ngay số phận đời mình.
"Xin lỗi, nhưng "bạn anh" nó lỡ thức dậy rồi! Giờ mà không xả ra, nó sẽ nổ tung mất."
Nổ tung! Hay cho hai từ nổ tung, nghe thôi mà Thiên Kim rã rời cặp chân, cả người xụi lơ không còn một tí động lực nào.
Xả ra xong, anh thì khỏe rồi. Còn cô, nhớ lần trước hình như là chẳng xuống nổi giường.
"Kim!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!