Cảm giác phải chờ đợi một kết quả gì đó, thật sự rất khó chịu…
Khi trời vừa hửng sáng, là lúc Vương Tuấn Triết tỉnh lại sau một đêm dài mê man, bên cạnh còn có biết bao người lo lắng.
"Ba, mẹ! Anh hai tỉnh rồi!"
Vương Tuấn Hào là người phát hiện Vương Tuấn Triết tỉnh lại đầu tiên, anh hào hứng thông báo cho mọi người được biết, thế là ông bà Vương lập tức bước tới gần. Chỉ có Thiên Mi vẫn dè dặt đứng ở phía sau, lặng lẽ quan sát tình hình.
Sở dĩ cô có mặt ở đây, là vì Thiên Kim đã giao phó, để cô có thể báo tin về nếu Vương Tuấn Triết gặp phải trường hợp khẩn cấp nào đó.
Rõ là lo lắng, nhưng lại không thể ở gần tận tay chăm sóc, thì còn gì đáng buồn hơn…
"Triết, con thấy thế nào rồi? Trong người có khó chịu, đau nhức gì không?" Bà Lệ Châu ân cần hỏi han, quan tâm.
Nhưng Vương Tuấn Triết chỉ lo gượng người ngồi dậy, giương ánh mắt tìm kiếm nhìn lần lượt từng người, nhìn hết xung quanh, rồi hỏi:
"Kim đâu rồi?"
Tất cả đều im lặng không nói. Có kẻ muốn nói, thì lại không dám hé môi.
Trạng thái này, Vương Tuấn Triết tuyệt nhiên không thích một chút nào, nên lại nhìn ra Thiên Mi đứng ở phía sau, gắt gao dò hỏi:
"Tiểu Mi, chị hai em đâu? Sao cô ấy không ở đây?"
"Không cần tìm nữa, mẹ đuổi cô ta về rồi."
Cuối cùng thì bà Lệ Châu cũng lên tiếng, đương nhiên là với thái độ không mấy vui vẻ gì. Mà Vương Tuấn Triết cũng cau mày, chả hài lòng.
"Mẹ làm vậy là sao?" Giọng điệu của anh dù có mệt mỏi nhưng cũng không thể giấu đi sự lạnh lùng trong đó.
"Mẹ không thích con qua lại với cô ta."
"Lý do?" Vương Tuấn Triết thẳng thắn hỏi.
Bà Lệ Châu ngập ngừng, vì thấy Thiên Mi vẫn đang ở đó, nhưng rồi vẫn nói:
"Tại vì cô ta đã có một đời chồng. Cũng chính chồng cũ của cô ta là người gây ra tai họa cho con vào đêm qua. Một người có quá khứ không trong sạch, không đủ tư cách bước chân vào Vương gia."
Thiên Mi, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm. Ánh mắt hằn lên vệt đỏ khi nghe thấy những lời chê trách ấy dành cho chị hai của mình. Cô ấm ức lắm, nhưng nghĩ lại đại cuộc mà phải nén xuống.
Thấy vậy, Vương Tuấn Hào liền đi tới, nắm tay cô, khẽ khàng đề nghị:
"Ra ngoài với anh nha!"
Nuốt ngược giọt lệ vào trong, Thiên Mi quay qua ông bà Vương, cúi nhẹ đầu.
"Con xin phép ra ngoài trước!"
"Khoan đã." Vương Tuấn Triết nghiêm giọng lên tiếng.
Vương Tuấn Hào và Thiên Mi vốn đã quay lưng, lúc bấy giờ cũng khựng lại.
"Hai người đưa Kim tới đây đi. Tôi muốn được cô ấy chăm sóc." Âm giọng của anh hạ xuống.
Đồng thời lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc, người sốc nhất là bà Lệ Châu.
"Mẹ có thể ở đây chăm sóc con, không cần phải nhờ tới người ngoài." Bà kiên định trong từng câu chữ.
"Thiên Kim không phải người ngoài, em ấy là người con đã chọn làm vợ. Dù bất cứ ai cũng không thay đổi được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!