Chương 45: TRÁNH MẶT

Có lẽ, loại âm thanh gây ám ảnh nhất với tất cả mọi người là tiếng còi xe cấp cứu, dù bất kể ngày hay đêm…

Ngay lúc này, khi đêm khuya đã đến. Tại bệnh viện G tại thành phố C, các y tá vẫn đang tích cực hỗ trợ bác sĩ khoa chấn thương, đẩy nạn nhân nam vừa được đưa vào bệnh viện cấp cứu cách đây ít phút.

Người nằm trên băng ca, do ngực bị thương nên cả thân chỉ toàn là máu. Bên cạnh anh, luôn là người con gái anh thương, cô nắm chặt bàn tay lạnh giá của anh, chân liên tiếp đưa người vào phòng cấp cứu cùng bác sĩ.

Những giọt nước mắt sợ hãi không ngừng tuôn rơi, nơi cổ họng thật nghẹn ngào khi thốt lên lời căn dặn:

"Triết, anh nhất định phải bình an nha!"

"Anh không được bỏ rơi em, em chờ anh…"

"Người nhà vui lòng đứng bên ngoài." Y tá thông báo.

Cửa phòng cấp cứu khép chặt, đẩy hai người vào cảnh chia cách hai nơi, cũng có thể là cánh cửa sinh ly tử biệt.

Khoảnh khắc đó, Thiên Kim chỉ biết đứng chắp tay khẩn cầu trời phật ban phát bình an cho người đàn ông cô yêu. Trong lòng luôn nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn cố gắng tự trấn an bản thân rằng, anh sẽ ổn.

Nhớ lại cảnh tượng lúc anh ôm cô trong lòng cùng lao xuống con dốc ấy… Anh bao bọc, che chở cho cô hết tất cả mọi nguy hiểm, để rồi người bị góc cây nhọn đâm trúng cũng là anh.

Khi đó ôm anh trong tay với thân thể đầy vết tích, chiếc sơ mi trắng bám đầy bụi đất hòa với máu. Cô đã sợ tới mức mặt mày tái mét, nhưng anh vẫn gắng gượng mỉm cười với cô, đưa tay lên giúp cô lau đi nước mắt, thều thào trấn an…

[Không sao! Em đừng khóc, ngoan nào!]

[Đồ ngốc này, sao anh lại lao theo em làm gì chứ?]

Thiên Kim vỡ òa trong cảm xúc, hờn trách vì quá đỗi thương xót và lo lắng cho anh. Vậy mà, Vương Tuấn Triết vẫn còn thản nhiên mỉm cười, rồi trả lời:

[Em mới ngốc! Không lao theo em, làm sao cứu em? Lỡ em xảy ra chuyện gì, thì ai đền vợ cho anh?]

[Tại sao lại là em cơ chứ?] Thiên Kim mếu máo.

[Vì em là em, là người anh chọn sẽ yêu thương suốt đời này, nên phải có trách nhiệm bảo vệ em!]

Vương Tuấn Triết nói rằng, anh phải có trách nhiệm bảo vệ người anh yêu và anh đã thật sự làm được điều đó.

Anh gánh lấy nguy hiểm, đổi lại người bình an vô sự là cô!

Tống Nhật Thiên Kim bấy giờ vẫn đang chắp tay cầu khẩn trời phật thương xót cho người cô yêu, để anh khỏe mạnh, an bình trở ra.

[Ông trời ơi, mong ông phù hộ độ trì cho người con yêu. Chỉ cần anh ấy tai qua nạn khỏi, con nguyện ăn chay ba tháng! Con thành tâm xin ông!]

"Chị hai…" Giọng của Thiên Mi truyền tới, cô đi cùng Vương Tuấn Hào, cả hai đều đang khẩn trương chạy tới chỗ Thiên Kim.

Tới rồi, Thiên Mi liên tục lo lắng, dò hỏi:

"Chị hai, chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

"Chị không sao, nhưng…nhưng anh Triết vì cứu chị mà bị thương, đang phải cấp cứu bên trong."

Thiên Kim nghẹn ngào, chỉ biết ôm lấy Thiên Mi, nương nhờ vào lúc tinh thần thật sự rất tệ.

Thấy vậy, Vương Tuấn Hào cũng lên tiếng động viên:

"Tôi có nghe Dịch Sâm nói lại mọi chuyện đã xảy ra. Anh hai sẽ không sao đâu, chị cứ bình tĩnh trước đã."

"Phải rồi đó! Chị đừng khóc nữa ha! Nào, em đưa chị đi rửa mặt, chứ mặt mũi tèm lem hết rồi, lát nữa anh ấy nhìn thấy sẽ cười đấy!"

Ai an ủi thế nào, Thiên Kim cũng chỉ lắc đầu, rồi quay mặt về phía cửa, bất lực giương mắt chờ đợi dõi nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!