Ba tháng sau…
Bẵng đi một thời gian đã đến kỳ hẹn ba tháng, nay là thời điểm cận kề của một buổi lễ đính hôn đã được định từ trước.
Ban đầu, dự định chỉ là một vở kịch có cái kết đủ để xoay chuyển cục diện, hoặc thay cô dâu vào phút cuối như ai đó từng nghĩ. Nào ngờ, người tính không bằng trời tính…
Công ty Tống Kim…
*Reng…
"A lô, tôi nghe đây!"
[Sếp, có một người đàn ông muốn gặp chị ạ! Nhưng anh ta không có hẹn trước.]
"Anh ta tên gì vậy em?"
[Là Vương Tuấn Triết ạ!]
Cái tên ấy, bỗng nhiên tác động đến sắc mặt bình ổn cũa người phụ nữ. Lưỡng lự một chút, cô mới nói:
"Được rồi! Em cho anh ta lên đi!"
Cúp máy, Thiên Kim bần thần ngồi trên ghế.
Đã mấy tháng qua không gặp, mọi chuyện cũng đi theo vòng tuần hoàn vốn có. Cô biết, biết anh và Thiên Mi em gái mình đang quen nhau, cũng thành tâm chúc phúc từ lâu, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày gặp lại trong hoàn cảnh chỉ có riêng hai người.
Rốt cuộc, hôm nay anh tới đây vì mục đích gì chứ?
*Cốc…cốc…cốc.
Âm thanh gõ cửa tạm cắt ngang những nghi vấn trong lòng Thiên Kim, cô điều chỉnh lại sắc mặt, lẫn thanh giọng, rồi mới nói:
"Vào đi."
Cô đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc. Đồng thời lúc đó, Vương Tuấn Triết cũng bước vào.
Cả hai gặp lại nhau sau ba tháng cắt đứt mọi quan hệ. Chào hỏi bằng một nụ cười, thái độ tự nhiên của Vương Tuấn Triết khiến Thiên Kim nhất thời cảm thấy bối rối.
"Mời anh ngồi!"
Nhếch nhẹ đuôi lông mày, theo lời mời của cô gái, anh tự nhiên di chuyển đến sofa, rồi ngồi xuống.
"Tìm tôi có việc gì sao?"
Ngượng nghịu cách mấy thì cũng phải mở miệng thăm hỏi trước, bởi đối phương là khách.
Nghĩ cũng lạ thật, cứ có những cuộc gặp gỡ vô cùng ngượng ngạo, vậy mà ông trời vẫn cứ sắp đặt, cứ thích tạo cảnh trớ trêu.
Nhận lấy tách trà vừa được Thiên Kim rót cho, Vương Tuấn Triết tuyệt nhiên bình thản đưa lên môi nhấp một ngụm. Đến lúc đặt tách xuống, anh mới nói:
"Đến gửi thiệp cho em! À không, phải gọi là chị từ giây phút này cho quen dần chứ nhỉ?"
Câu nói, đi kèm tấm thiệp cưới màu đỏ được người đàn ông mang ra từ túi áo, rồi đẩy nó đến trước mặt cô gái.
Mắt nhìn tấm thiệp, rõ ràng có tia dao động, chẳng qua cô cố gắng che giấu đi mà thôi. Phần vì cũng đã biết trước sự kiện này rồi sẽ diễn ra, huống hồ sáng nay mẹ cô còn vừa gọi điện nhắc nhở phải về sớm để cùng gia đình sắp xếp chu toàn cho ngày trọng đại của Thiên Mi, thì đâu có gì đáng kinh ngạc.
"Tôi là người bên nhà gái, lẽ ra đâu nhất thiết phải được mời bằng thiệp thế này?"
Vương Tuấn Triết nhoẻn miệng cười hàm ý, thong dong đáp trả:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!