Chương 22: EM THÍCH CHỊ!

"Sao biết tôi ở đây mà tới?"

"Em nhờ chị hai gọi cho anh Hào, hỏi địa chỉ nên mới biết anh đang ở đây."

Ngồi bên cạnh, Thiên Mi bẽn lẽn đáp, cũng chẳng dám nhìn thẳng trực diện vào anh.

Lúc này, Vương Tuấn Triết lại hỏi:

"Cô ấy thật sự muốn em tới đây tìm tôi à?"

"Vâng! Em chỉ lo cho tâm trạng của anh, sợ…"

"Sợ tôi suy nghĩ nông cạn, rồi làm chuyện ngu xuẩn hả?"

Trên môi người đàn ông là nụ cười khinh khỉnh, cuối câu nói, kèm theo ly rượu kề cận lên miệng.

Thấy vậy, Thiên Mi lại sốt ruột quay qua khuyên ngăn:

"Anh Triết, đừng uống nữa mà… Anh say rồi, để em đưa anh về nha!"

Người anh không quan tâm, dù đứng trước mặt cũng bị xem như không khí. Vương Tuấn Triết chính là đang dùng thái độ đó để cư xử với người con gái bên cạnh mình.

"Về đi, đừng làm phiền tôi."

Lạnh nhạt nói xong, anh tiếp tục cầm chai rót rượu vào ly, nhưng lần này Thiên Mi không chịu thua kém nữa, cô dứt khoát giằng co chai rượi với anh.

"Anh không được uống nữa! Vì một người không yêu mình, như vậy có đáng không?"

Câu nói ấy, là nguồn cơn đưa đẩy hết bao nhiêu ấm ức, tồi tệ trong lòng người đàn ông bùng phát. Phủ lên màu mắt là hàng sương lạnh giá.

Buông tay ra khỏi chai rượu, Vương Tuấn Triết quay qua nhìn chằm chằm vào cô gái, khiến Thiên Mi nhất thời e sợ.

"Tất nhiên là không đáng."

Trưng ra nụ cười lãnh khốc, rồi quay mặt đi, anh tiếp tục thờ ơ hỏi:

"Chúng ta vẫn sẽ đính hôn chứ?"

Đến lượt Thiên Mi ngỡ ngàng đến ngơ ngác.

Cô luôn thầm thích anh, nếu được kết hôn về sống chung nhà thì còn gì hạnh phúc hơn nữa. Nhưng liệu, hôn nhân đó có phải là vì tình yêu?

"Nếu…anh muốn, em vẫn sẽ đồng ý!"

Quả nhiên như anh dự đoán, nên nụ cười tà mị lại vương trên môi người đàn ông.

Nâng ly rượu, nhấp nhẹ một ngụm, lời nói âm trầm nhàn nhã vang lên:

"Thế đêm nay về nhà cùng tôi."

[…]

Cùng lúc này, trong căn hộ của Thiên Kim.

Cô cũng đang ăn khuya với một chàng trai trẻ. Nhưng giữa cả hai lại tồn tại bầu không gian ảm đạm vô vùng.

"Chị ăn nhiều vào đi, vừa khỏi bệnh còn cần phải tịnh dưỡng mới được."

Thiên Kim miễn cưỡng cười, nhận lấy miếng cá vừa được Thẩm An Nặc gắp cho, bỏ vào miệng để không phụ lòng cậu ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!