Chương 20: Đi tìm

Có cơn gió lạnh tạt qua ô cửa sổ, tung bay tấm rèm cửa mỏng manh, khiến đôi vai mảnh mai của cô gái mơ hồ thấy rét.

Từ trên giường ngủ, nhìn ra sắc trời bên ngoài qua khung cửa sổ, Tống Nhật Thiên Kim chỉ thấy một màu đen tối ảm đạm, thê lương cũng như tâm trạng hiện tại của chính mình.

Xuất viện ngay trong ngày, vừa về nhà, cô đã tự nhốt mình trong phòng, vùi đầu vào công việc để quên đi những gì tồi tệ đang dày vò trong tâm trí.

Có lẽ, người đàn ông ấy từ nay sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa…Bởi, đâu ai muốn gặp một người từng khiến trái tim mình tan vỡ…

Yêu một người không khó, quên người mình yêu mới thật sự khó khăn.

Rời mắt khỏi quang cảnh buồn bã bên ngoài, cô tiếp tục quay lại với công việc đang làm dở trên laptop.

*Cốc…Cốc…Cốc…

Âm thanh từ cửa phòng kết thúc, là lúc Thiên Mi dè dặt bước vào. Lúc đó, Thiên Kim cũng tạm đặt laptop sang một bên, chờ đợi em gái đến gần.

"Tìm chị có việc gì sao?"

Thiên Mi bẽn lẽn cúi mặt, ngồi xuống giường rồi, nhưng vẫn mất vài phút sau mới khẽ khàng lên tiếng:

"Có phải, vì em nên chị mới từ chối tình cảm của anh Triết không?"

Thiên Kim hơi khựng lại khi nghe thấy câu hỏi của em gái, nhưng điều đó càng khẳng định rằng, những gì cô từng suy đoán đã đúng.

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, đưa tay còn lại nhẹ nhàng nâng mặt cô gái lên để cả hai được trực tiếp đối mặt, cô dịu dàng lên tiếng:

"Chị muốn em hạnh phúc, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ hạnh phúc của mình mà không có lý do. Em đừng để chuyện đó trong lòng nữa, từ giờ cứ tự nhiên đi ha!"

Thiên Mi ngoan ngoãn gật đầu, cùng nụ cười chan hòa trên môi.

"Cảm ơn chị hai đã luôn nghĩ cho em!"

"Đồ ngốc, trách nhiệm của chị là phải ưu tiên mọi thứ tốt đẹp nhất cho em, yêu thương em, em vui thì chị mới vui, hiểu không?"

"Hiểu ạ!" Nụ cười càng rạng rỡ hơn khi hai chị em cởi mở, thân thiết với nhau.

Sau đó, bầu không khí dần lắng xuống. Và Thiên Kim nhận ra em gái mình vẫn còn có điều muốn nói, nhưng vẫn dè dặt không dám mở lời. Vậy nên, cô lại lên tiếng trước:

"Có phải đang lo lắng cho người đó không?"

Câu hỏi ấy, khiến Thiên Mi lập tức bối rối, cô còn chẳng dám nhìn thẳng vào chị gái.

Nói không yêu anh là lời nói dối. Điều đó cô biết rõ hơn ai mà và Thiên Kim cũng biết, nên mới có cục diện thế này.

"Chị không thể liên lạc với anh ấy, nhưng có thể nhờ một người khác giúp em!"

Dứt câu, Thiên Kim liền quay sang đầu tủ cạnh giường, lấy điện thoại để gọi cho một người có lưu tên là "Vương tổng".

Từ khi cô nói, thì Thiên Mi vẫn giữ im lặng.

"A lô, Tuấn Hào! Có phải anh đang ở thành phố C không?"

[Ừm! Tôi đang trong quán bar với vài người bạn! Em có chuyện gì sao?]

Ngoài giọng nói hơi to truyền tới từ đầu dây bên kia, còn có tiếng nhạc khá ồn ào, nhưng để giúp em gái, Thiên Kim vẫn cố gắng thăm hỏi:

"Vậy… Chắc là Chủ tịch Vương cũng đi cùng với anh chứ?"

[Có, anh ấy đang ở đây! Em muốn tới à?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!