Trong phòng ngủ, Tống Nhật Thiên Mi thẩn thơ ngồi trên giường. Bên tai, tiếng nước chảy róc rách truyền tới từ phòng tắm, trước mắt là ánh trăng mập mờ bên áng mây trong khung hình cửa sổ.
Cô là người đang có tình yêu, nhưng lại giống kẻ mang nhiều sầu tư, miên man với những nỗi buồn không tên.
Ánh trăng kia, phải chăng cũng giống như cô và người ấy? Mập mờ, không thể biết rõ ngày mai, rồi sẽ ra sao…
*Cạch.
Âm thanh cửa phòng tắm được mở cũng chẳng đánh thức sự đắm chìm trong suy nghĩ của người con gái. Và dáng vẻ ấy của cô, đương nhiên đều đang được thu trọn vào tầm mắt của người đàn ông đứng ở phía sau.
Nếu đặt lên bàn cân so sánh giữa Tống Nhật Thiên Kim và Tống Nhật Thiên Mi, thì kết quả sẽ là bất phân thắng bại.
Mỗi người đều có nét đẹp của riêng mình.
Thiên Mi dịu dàng, trong sáng như làn nước mùa thua. Đôi mắt ngọc luôn đượm sắc buồn man mát, nhìn thôi đã thấy đáng được thương mến.
Thiên Kim mạnh mẽ, kiên cường vì quá khứ từng trải đau thương. Nhan sắc đẹp tựa như loài hoa Diên Vĩ, mang biểu tượng của trí tuệ, đại diện cho niềm tin và hy vọng. Cô quyến rũ, có sức hút riêng biệt như hoa gắn liền với quý tộc, hoàng gia.
Hoa kiêu sa, làm lòng người sa ngã.
Người đẹp tựa hoa, tự khắc đốn ngã lòng nhân.
Ai cũng xứng đáng có được tình yêu cùng hạnh phúc. Chỉ là mỗi một thời điểm sẽ có một khung trời mang tên riêng biệt, cứ ẩn nhẫn đợi chờ, rồi tự lòng sẽ được an nhiên, viên mãn.
"Hmm… Anh tắm xong rồi!"
Vương Tuấn Triết khẽ hắng giọng song cất lời, mới lay động được sự chú ý của Tống Nhật Thiên Mi.
Cô quay lại nhìn anh, khẽ cười hiền:
"Anh chu đáo thật, còn mang theo cả quần áo lẫn vật dụng cá nhân bên người."
"Hành lý của anh vẫn còn ở đây, tiện thể nên lấy ra dùng thôi! Cảm ơn em cho anh mượn phòng tắm!"
Thiên Mi đang được chiêm ngưỡng nụ cười tự nhiên nhất của người đàn ông đang dành cho mình và đây cũng là lần đầu tiên anh tự nguyện.
Tuy chỉ là một đường cong nhỏ trên môi, nhưng cũng đủ khiến cô vui vẻ trong lòng.
"Đêm nay, anh định ngủ ngoài phòng khách thật sao? Sofa nhỏ như vậy mà…"
"Không sao! Anh ngủ cũng ít nên không quan tâm mấy đến chỗ nằm."
Nói rồi, Vương Tuấn Triết mới mang quần áo dơ vừa thay ra xong mang cất vào túi đựng riêng, bên cạnh là va
-li đồ được chuyển từ thành phố X sang đây.
Vì lý do nào đó mà anh đã thành lập một công ty con tại thành phố này, cũng chuyển tới đây sinh sống… Chắc không đơn giản chỉ vì muốn đi theo Thiên Mi chăm sóc cho cô trong thời gian công tác…
"Anh để tạm hành lý ở đây."
"Vâng!" Thiên Mi luôn mỉm cười thật ngọt ngào mỗi khi trả lời bất cứ một câu nói nào của người đàn ông ấy.
"Em nghỉ ngơi sớm đi, anh phải ra ngoài làm việc!"
"Anh cũng nghỉ ngơi sớm nha, sức khỏe mới quan trọng!"
"Ừm, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!" Lời chúc là thật, chỉ có nụ cười là miễn cưỡng trên môi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!