Chương 11: CHƯA TỪNG.

Trên con đường tấp nập xe cộ, dòng người bon chen nhau chạy đua với cuộc sống. Trong chiếc taxi, Tống Nhật Thiên Kim trầm lắng ngồi ngắm nhìn cảnh vật nhộn nhịp ánh đèn đô thị lúc đêm về.

Tâm tư là một mớ sầu muộn được in hằn trên ánh mắt đượm sắc trầm ưu.

Chiếc xe lăn bánh đến một quán cà phê nằm ven bến sông thành phố. Nơi đây từng quen thuộc, nhưng thời gian thay đổi nên cảnh vật cũng không còn như xưa.

Vừa vào quán, cô đã thấy Vương Tuấn Triết đến trước, nên thẳng thắn sải bước tới vị trí chỗ ngồi có thể hướng mắt nhìn trọn cảnh sông sóng nước tĩnh lặng đó.

Hôm nay cả hai gặp nhau không phải trùng hợp mà là do Tống Nhật Thiên Kim hẹn trước.

Thấy cô, anh cũng không ngạc nhiên gì. Vẫn điềm tĩnh, từ từ thưởng thức tách cà phê đen không đường của mình.

Lúc này, nhân viên quán bước tới mỉm cười, chào hỏi:

"Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?"

"Cho tôi ly đen đá không đường."

"Vâng! Quý khách vui lòng chờ trong giây lát ạ!"

Nữ phục vụ cúi đầu chào, rồi rời đi. Lúc này, Vương Tuấn Triết chợt cong môi cười nhạt.

"Thói quen vẫn không thay đổi."

Câu nói của anh không rõ đầu đuôi, nhưng Thiên Kim nghe thấy vẫn hiểu.

Giương mắt nhìn ra mặt sông bình yên kia, cô mới nói:

"Thói quen khó sửa, nhưng con người thì lại quá dễ dàng thay đổi."

"Nếu không vấp ngã, đã không đổi dời tâm tính. Em cũng từng như thế mà, đúng không?"

Từng câu nói thật bình ổn, nhẹ nhàng vang lên, nhưng có ai hiểu thứ tồn tại thật sự bên trong là một không gian ảm đạm, nặng nề.

Ai cũng thay đổi, chính vì thay đổi mới có cục diện như ngày hôm nay. Người cứng nhắc tự đẩy mình đi vào khoảng trời phức tạp, lòng dạ như tơ giăng khắp lối. Kẻ vì thất bại vài lần mà trở nên lạnh lùng, nội tâm khó đoán.

Yêu không? Nếu không yêu, hà cớ chi phải buồn chứ Tống Nhật Thiên Kim?

"Anh thật sự muốn kết hôn với Thiên Mi sao?"

Cô không trả lời, chỉ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mình muốn. Hỏi dứt khoát, còn có cả ánh mắt kiên định chẳng chút dao động hay buồn bã nào, chẳng giống một người đang khổ tâm vì tình.

Đối với anh, cô chưa từng có một chút rung động nào sao?

"Phải, thì sao?"

Đó là câu hỏi hay câu trả lời? Cớ sao nghe xong, tim cô bỗng nhói lên một nhịp? Đau ư, đau vì cái gì chứ?

Nén lại cảm xúc, cô tiếp tục hỏi:

"Vậy anh có yêu con bé không? Yêu thật lòng và nghiêm túc nhất."

Vương Tuấn Triết không vội, anh nâng tách cà phê lên thưởng thức. Đúng lúc, phục vụ mang nước ra tới, nên anh lại chờ thêm một lúc, mới nhàn nhã hỏi:

"Tại sao tôi phải trả lời em?"

"Vì nó liên quan đến hạnh phúc cả đời của em gái tôi."

"Còn em? Sao em không thử nghĩ đến hạnh phúc của mình?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!